Vì cửa phòng hé mở, tôi vô tình nghe được cuộc nói chuyện của sếp với anh vợ tôi. Anh vợ nói khi giới thiệu tôi vào công ty này thì cả anh ấy và sếp đều biết rõ năng lực của tôi nên sự cố lần này cũng một phần là do sếp sắp xếp sai, đáng lẽ sếp phải dựa
Dương Khắc Linh: Ai cũng có những mục tiêu trong đời sống và mục tiêu của Sara không phải thành ca sĩ phải siêu nổi tiếng. Sara làm nghệ thuật vì đam mê và tham gia cho vui chứ không nhất thiết phải giống như người này người nọ và đó cũng là lý do tại sao mà mình chọn
Trích email: Kính anh Đẳng, Tôi là Phật tử, có chút kiến thức về khoa học, kỹ thuật. Tôi rất thích các bài anh viết về đạo Phật và khoa học, kỹ thuật. Bài " Hat Higgs (The God Particle) này phải nói là tuyệt vời. Tôi phải đọc 3 lần để nghiền ngẫm cái hay của nó.
Nghe Nói Tôi Là Vợ Anh 10 Trung bình: 10 (2 votes) Tác giả: Cẩm Chanh Dịch giả: Cải Trắng, Cải Xanh Mục sách : Ngôn tình Trung Quốc Tình trạng: Hoàn (full) Từ khóa: Hiện đại, Tình cảm, Showbiz, Sủng Nguồn: lastella502.wordpress.com Thể loại: hiện đại, tình cảm, showbiz, sủng, HE Độ dài: 75 chương + 4 ngoại truyện Edit: Cải Trắng + Cải Xanh
Nghe Nói Tôi Là Vợ Anh? Đề Cử. Đọc Truyện (1) 6.6 /10 trên tổng số 10 lượt đánh giá. Thông Tin. Giới Thiệu. D.S Chương.
Chị Thanh. Nguyễn Diệu Anh Trinh. 29 tháng 9, 2022. Hình minh họa. Sài Gòn 1990. Ảnh Doi Kuro. Tôi không có chị gái, chị Thanh là chị dâu của tôi, vợ một ông anh họ. Ngày chị về làm vợ anh, làm dâu trưởng của gia đình bác tôi, chị mới mười tám tuổi. Anh tôi thì già dặn gần
mh9HI4. Điều hướng bài viết 44 Comments Tầm Ngọc nói Đọc văn án nhà cô là thấy hay rồi. Truyện sủng không cô? Con tim tôi mong manh lắm, đọc ngược không được. ThíchThích Tầm Ngọc nói Thế tôi hóng từng chương nhà cô. Văn phong của tác giả này ngộ lắm, đọc rất thú vị. ThíchĐã thích bởi 1 người Hôm nay mới biết truyện này. Theo dõi và ủng hộ editor ThíchThích Ôiiiiii, mình đang định nhào vô đọc bộ này thì thấy tin khóa vĩnh viễn những chương set pass huhuhu. Mình còn giải trước mấy câu hỏi hóc búa ko liên quan tới truyện xong luôn rồi, giờ chỉ đọc truyện để làm tiếp các chương bị khóa liên quan tới truyện thôi ớ. Huhuhu Nghiệt ngã quá mà…bao giờ nhà mở cho giải pass lại nhớ cho mình biết với nha < cám ơn nhà edit nhìu nè ThíchĐã thích bởi 2 người Tuy đã quyết định khoá truyện nhưng nếu có thay đổi gì thì chắc chắn mình sẽ thông báo nhe ^^ ThíchThích Cám ơn bạn nhiều nhiều. Mình ko ngại giải pass đâu ạ. Chỉ ngại ko có truyện để đọc thôi à. Mình chờ nhà cho giải pass típ nha 😀 ThíchĐã thích bởi 1 người phamthitranganh nói Gợi ý pass ở đâu vậy ạ? ThíchThích ở mục gợi ý pass riêng trên wordpress nhé ThíchThích Hôm nay tôi quyết định dạo hết nhà cô. Ồ bà tác giả này có cuốn boss chỗ đó không nên cắm tôi thích lắm. ThíchĐã thích bởi 1 người Hihi, chào chủ nhà nha ❤ ThíchThích Tiếp tục showbiz… tui thực sự cảm thấy hạnh phúc khi biết đến nhà này đó huhu ThíchThích Đọc xong văn án Cạn lời ThíchThích Mỹ Hạnh nói Rất thích truyện nhà ad edit. ThíchThích Trong khi chờ quiz Manh sủng…Ta lại đi mò hố để nhảy🙃🙃🙃 ThíchThích Andrea Ng nói Cảm ơn bạn đã edit truyện nhiều ❤️❤️❤️❤️ ThíchThích ad ơi, mk đọc muốn nhận pass thì làm thế nào?? ThíchThích Phương Lan Phùng nói hay quá đi hóng từng ngày ThíchThích selenachen202 nói bạn ơi gợi ý pass phiên ngoại ở đâu vậy? mình kiếm mà không thấy ThíchThích Phiên ngoại không có gợi ý, chơi quiz lấy pass ThíchThích cvty123 nói Hố ThíchThích Xin chào bạn chủ nhà ạ . hihi hôm nay mới biết đến nhà mình, truyện này thấy văn án hay quá nên nhảy hố đây. Cảm ơn bạn editor nhìu ạ Moa moa ❤ ThíchThích Min Yoongi is my husband nói Văn án hấp dẫn qué. Cảm ơn nhà cậu đã edit. Chúc hố nhà mình đông khách❤️ ThíchThích Cindy nói ❤️❤️❤️ ThíchThích hehe đọc từ lúc còn là sinh viên, năm nay ra trường tranh thủ vào đọc lại ^^ hơi tiếc là đã khóa những chương có pass, nhưng mình vẫn còn nhớ chút nội dung các chương đó nên cũng chỉ hơi buồn xíu, cảm ơn editor nhiều ThíchThích Thấy văn án là lọt hố liền lun 😆 ThíchThích Chủ nhà siêu có tâm luôn, hỏi pass mà còn gợi ý ở đâu nữa chứ, pass thì siêu chính thức là fan của chủ nhà từ đây luôn. ThíchThích siêu dễ nha tui viết thiếu ThíchThích Gửi bình luận
Edit Cải Trắng Chương 2 Sau khi làm một đợt kiểm tra toàn thân xong, bác sĩ đã rút ra kết luận của mình Lâm Hoan Hỉ bị thương phần đầu dẫn tới mất trí nhớ, là vĩnh viễn hay tạm thời thì bác sĩ chưa thể xác nhận được. Điều đáng mừng là cô chỉ bị thương ngoài da, ngoại trừ mất trí nhớ thì không còn gì đáng ngại, nghỉ ngơi mấy ngày nếu không phát hiện vấn đề gì thì có thể xuất viện. Trên tay anh cầm tờ giấy chẩn đoán bệnh, nội tâm anh vô cùng nặng nề. Cảnh Dịch dùng lực vo tờ giấy lại, sau đó cứ do dự mãi mới cho nó vào túi mình. Trang Phong vẫn luôn đứng chờ ở cửa, thấy Cảnh Dịch đi ra liền chạy nhanh tới bên cạnh anh, nhìn sắc mặt tái xanh nhợt nhạt của anh, Trang Phong cũng đoán được phần nào kết quả chẩn đoán. “ Bác sĩ nói như thế nào ? Có thể chữa khỏi cho chị dâu không ? ” Trang Phong hỏi, vẻ mặt hiện rõ vẻ phiền muộn. Ấn đường anh giật giật mấy cái, liếc xéo hắn một cái “ Đừng có mà ăn nói linh tinh, cái gì mà còn cứu chữa được không, cô ấy đâu phải mắc bệnh nan y. ” Trang Phong làm ra vẻ không sợ chết “ Em đoán là không khác mấy so với bệnh nan y đâu. ” Nói xong, Trang Phong cảm nhận được Cảnh Dịch có chút u ám. Hắn cẩn thận hỏi lại “ Thật sự mất trí nhớ sao ? ” Thanh âm Cảnh Dịch nhàn nhạt “ Ừ. ” “ Bác sĩ nói có thể tốt lên không ? ” “ Chưa nói. ” “ Đó chính là không thể tốt lên được. ” “ … ” Nhìn Cảnh Dịch rũ mi mắt xuống, sắc mặt hơi u ám, Trang Phong thức thời ngậm miệng lại. Nhưng không được tới hai giây sau lại mở miệng mà lải nhải “ Dịch ca, không phải em lắm miệng đâu … ” Tâm tình Cảnh Dịch vốn đã không tốt, lại nghe hắn lải nhải bên tai thành ra bực bội, ngữ khí cũng hơi tức giận “ Vậy thì cậu im miệng lại đi. ” Trang Phong làm như không nghe thấy lời anh, đảo mắt nhìn xung quanh xong tiến tới gần bên tai anh nói “ Anh nhìn chị dâu bây giờ xem, hôn lễ tháng sau phải làm sao ? Không phải em đả kích anh nhưng sau khi mất trí nhớ chị dâu chẳng có chút tình cảm gì với anh, khẳng định sẽ không chịu kết hôn với anh, không chừng còn xem anh là bọn buôn người đấy … ” Nói xong lời cuối cùng ngữ khí Trang Phong hình như có hơi vui sướng khi thấy người khác gặp họa. Cảnh Dịch lặng im, lúc này trong lòng anh như có một tảng đá nghìn cân đè lên, ngay đến cả hô hấp cũng khó khăn. Quan hệ của Cảnh Dịch và Lâm Hoan Hỉ là yêu đương lén lút vì Lâm Hoan Hỉ là người đại diện của anh, bình thường hai người có dính vào nhau thì truyền thông cũng không hề nghi ngờ, nhưng thật ra có không ít fan ghép cặp anh với Lâm Hoan Hỉ. Trừ bỏ người thân và bạn bè ra thì bên ngoài không một ai biết là hai người bên nhau. Mà sau khi lĩnh giấy chứng nhận kết hôn hai người định tới khi làm đám cưới sẽ công bố ra bên ngoài, nhưng anh tính không bằng trời tính, ai ngờ chỉ sau hôm đăng ký kết hôn Lâm Hoan Hỉ liền xảy ra chuyện ngoài ý muốn. “ Để nói sau đi…” Hơi thở anh có hơi nặng nề “ Tôi đi thăm cô ấy. ” “ Em đi với anh. ” Trang Phong lơ luôn vẻ mặt không tình nguyện của Cảnh Dịch, mặt dày đi theo sau anh, kỳ thật hắn vô cùng tò mò ký ức của Lâm Hoan Hỉ đã dừng lại ở giai đoạn nào. * Giờ phút này, Lâm Hoan Hỉ đang nằm trên giường bệnh, bắt đầu hoài nghi nhân sinh. Cô nghĩ tới nghĩ lui một lúc, trước khi phát sỉnh ra chuyện này, Lâm Hoan Hỉ đang học lớp 11, còn một năm nữa là thi đại học rồi, cho nên Lâm Hoan Hỉ luôn dốc hết sức cố gắng học tập, ngày hôm qua cũng giống như mọi ngày, tan học về nhà làm bài tập, cố gắng làm một đứa con ngoan của mẹ, giúp mẹ làm việc nhà. Cuối cùng thì làm mấy đề thi thử của trường rồi lăn ra ngủ quên, tất cả đều rất bình thường. Chính là … Lâm Hoan Hỉ sờ đầu đang được cuốn vải của mình, giờ thì phát hiện mình đang ở chỗ này. Đúng lúc này thì y tá đẩy cửa bước vào, ôn tồn nói với cô “ Lâm tiểu thư, tôi tới rút kim. ” Cô ngẩng đầu lên nhìn, bình truyền dịch đã gần tới đáy. Động tác y tá nhẹ nhàng lấy kim ra, lại cẩn thận đắp lại chăn cho cô, nét mặt tươi cười dịu dàng, điều này làm cho lòng Lâm Hoan Hỉ cảm thấy ấm áp. “ Chị y tá..” Thấy Lâm Hoan Hỉ kêu mình bằng chị, cô y tá trẻ tuổi có hơi sửng sốt, sau đó mỉm cười hỏi cô “ Làm sao vậy ? ” “ Em muốn đi WC, chị có thể đỡ em đi không ? ” “ Được, em cẩn thận một chút nhé. ” Phòng bệnh ở đây có nhà vệ sinh riêng, y tá đỡ Lâm Hoan Hỉ đi vào còn dặn dò cô “ Tôi đứng ở cửa đợi em, em đi xong thì gọi tôi một tiếng nhé. ” “ Không cần không cần, em có gậy chống rồi, chút nữa sẽ tự mình đi được. ” Y tá vốn hơi do dự đứng ở cửa, nhưng nhìn thấy vẻ mặt kiên trì của cô cuối cùng cũng gật đầu đi ra khỏi phòng bệnh. Thấy người đi rồi, Lâm Hoan Hỉ liền khóa trái cửa nhà vệ sinh lại, chống gậy đi tới trước bồn rửa tay. Cô lúc này đang mặc quần áo dành cho bệnh nhân, có hơi rộng một chút, che lại hết đường cong trên cơ thể. Cô nhớ là cô có một mái tóc đen nhánh vô cùng đẹp, cô thường hay buộc tóc đuôi ngựa, dù cô nằm viện đi chăng nữa thì nó cũng chỉ hơi rối thôi. Nhưng giờ phút này cô lại thấy đầu tóc mình giống như bà cố nội vậy, uốn đuôi, đang xõa ra tứ tung. Lâm Hoan Hỉ có một đôi mắt đào hoa, ở dưới mắt trái còn có một nốt ruồi nhỏ vô cùng mê người, trong gương đôi mắt đào hoa đó đang đối diện với cô, mang theo vẻ hoang mang và mờ mịt. Đây là khuôn mặt cô, nhưng cũng không phải khuôn mặt cô. Càng quan trọng hơn là … Lâm Hoan Hỉ đưa tay lên sờ ngực mình, mẹ nó to thế ! Thật là kinh người ! Cô ngủ một giấc dậy dường như tất cả đều thay đổi, đang từ cup A còn thành được cup D, thực sự là vượt qua cả những tiến hóa trong lịch sử nhân loại. Nhìn cũng nhìn đủ rồi, một tay cô chống gậy, một tay cô tự sờ ngực mình, vô cùng khó khăn đi ra khỏi nhà vệ sinh. Mà đúng lúc đó cửa phòng bệnh cũng mở ra, Cảnh Dịch và Lâm Hoan Hỉ mặt đối mặt. Tay cô để trên ngực mình còn không bỏ xuống, nhìn Cảnh Dịch bằng ánh mắt ngạc nhiên. Hàng mi Cảnh Dịch khẽ run rẩy, tầm mắt anh trượt xuống ngực cô, dừng lại một chút, sau đó anh đẩy luôn Trang Phong ở đằng sau ra ngoài. Động tác vô cùng lưu loát, còn tiện tay đóng luôn cửa lại. Lâm Hoan Hỉ vẻ mặt ngơ ngác nhìn anh, đại não trống rỗng. Cảnh Dịch sải bước chân dài, phút chốc đã đứng trước mặt cô. Lúc này Lâm Hoan Hỉ mới cảm nhận được đứng trước người đàn ông này cô mười phần cảm thấy áp bách, khi mà anh đứng bên cạnh cô, người cao 1m65 như cô hoàn toàn bị bóng anh bao phủ. Anh không nói lời nào, chỉ đưa mắt nhìn cô. Trong lòng Lâm Hoan Hỉ cảm thấy khẩn trương. Chỉ là tự dưng cô xoa xoa ngực mới làm dịu đi cảm giác căng thẳng của mình. Nhưng xoa xoa một lúc, Lâm Hoan Hỉ cảm thấy sai sai, lập tức rút tay lại, có hơi xấu hổ rồi. Hành động của cô đều được thu vào mắt anh, nháy mắt, trong lòng Cảnh Dịch liền dịu dàng trở lại, nhưng sau đó lại cảm thấy đau khổ. Cảnh Dịch đau khổ vì cô không nhớ anh là ai, đau khổ vì tình cảm của bọn họ giờ chẳng khác nào bọt biển. “ Vị tiên sinh này, sao anh lại tới đây ? ” Lâm Hoan Hỉ không khách khí biểu hiện thái độ không chào đón Cảnh Dịch. Sắc mặt anh rất bình tĩnh, làm như không nghe thấy lời cô nói, anh khom lưng bế Lâm Hoan Hỉ lên. Đột nhiên bị bế lên làm Lâm Hoan Hỉ thét chói tai, chốc lát, thân thể cô được đặt trên giường. Cảnh Dịch kéo ghế ra, ngồi xuống bên cạnh giường cô. Tiếp theo, cô thấy anh lấy từ trong túi quần mình một tờ giấy nhăn nhúm ra đưa cho cô. Ánh mắt Lâm Hoan Hỉ đảo qua một lượt, cô xem qua thì chẳng hiểu được mấy nhưng cô bắt được trọng điểm của tờ giấy này rồi. [ Vết thương gây mất trí nhớ ] Bệnh nhân Lâm Hoan Hỉ “ … ” Lâm Hoan Hỉ ra sức chớp chớp mắt, ừm, trên tờ đơn này là tên cô không sai. Lâm Hoan Hỉ vẫn chưa xác định được, chỉ vào chóp mũi mình mà hỏi “ Đang nói tôi hả ? ” Cảnh Dịch “ Chẳng lẽ em cho rằng có người có tên quê mùa như em hả ? ” Bị nói tên mình quê mùa Lâm Hoan Hỉ có chút ủy khuất, nhưng cũng không thể phản bác lại, bởi vì tên cô… đúng là chẳng có chút ưu nhã gì cả. Lâm Hoan Hỉ điều chỉnh lại dáng ngồi, hắng giọng “ Vị tiên sinh này … ” Cảnh Dịch cắt đứt lời cô, thanh âm lạnh nhạt “ Anh tên Cảnh Dịch, anh là chồng của em, bình thường em toàn gọi anh là cục cưng, bảo bối, lão công. ” Hô hấp Lâm Hoan Hỉ có hơi khó khăn, như không làm chủ được mình cô lại đưa tay sờ ngực “ Cảnh tiên sinh, tôi không nhớ anh … ” Cảnh Dịch hơi nâng mí mắt lên “ Bởi vì em mất trí nhớ, anh sẽ không trách em. ” “ … ” Được rồi, giờ thành lỗi của cô ! Lâm Hoan Hỉ chính là rộng lượng không thèm so đo với Cảnh Dịch “ Vậy, vậy hiện tại là lúc nào ? ” “ Ngày 15 tháng 4 năm 2017 ” Ngữ khí anh bình ổn. Lâm Hoan Hỉ vô cùng ngạc nhiên. Năm 2017 ?! Thời gian của cô, nhanh như vậy sao ? Thoáng chốc đã tới 8 năm sau ? “ Vậy … Năm nay tôi bao nhiêu tuổi rồi ? ” Lâm Hoan Hỉ hỏi, cô cảm thấy mình sắp khóc được rồi. “ 25 tuổi. ” “ Không thể nào. ” Lâm Hoan Hỉ nhanh chóng phủ định “ Tôi không thể đã 25 tuổi được. ” Cảnh Dịch nói “ Vậy em cho rằng em bao nhiêu tuổi ? ” Lâm Hoan Hỉ vỗ vỗ ngực, vẻ mặt chắc chắn “ Thiếu nữ vĩnh viễn 17 tuổi. ” Cảnh Dịch trầm mặc. Cuối cùng anh cũng biết ký ức của cô dừng ở đâu rồi. Cảnh Dịch còn nhớ lần trước Lâm Hoan Hỉ có nhắc qua với anh về lý do cô thích anh. Lâm Hoan Hỉ nói lúc đó cô 18 tuổi, thi trượt đại học cho nên tương lai cô trước mắt vô cùng mờ mịt, sau đó cô thấy anh diễn bộ phim [ Thiếu niên thành thị ] Đó là bộ phim truyền hình đầu tiên anh tham gia, dáng người Cảnh Dịch thon dài, luôn mặc một chiếc áo xám cũ và quần jean trắng, trong phim anh là cậu thiếu niên vượt qua núi lớn, cố gắng đứng lên từ chỗ vấp ngã, từng bước đi vào thành phố hoàn thành giấc mơ học ở đây. Lâm Hoan Hỉ nói “ Ánh mắt trên màn ảnh của Cảnh Dịch rất mê người, cô bị vây hãm trong đó, không cách nào thoát ra. ” Rồi sau đó, cô còn viết một bức thư nói rằng cô cảm thấy thất vọng về kết quả thi đại học của mình, cô muốn chia sẻ một chút với anh, rồi cô gửi bức thư này tới nhà anh. Cô vốn không nghĩ anh sẽ hồi âm, ai mà ngờ rằng anh lại hồi âm, còn cổ vũ cô nữa. Bởi vậy, cô liền mê muội Cảnh Dịch không thể thoát ra nổi, thề không bò lên giường nam thần không làm người ! Tuổi 17 của Lâm Hoan Hỉ khá là yên bình và vui vẻ, thích hình tượng con trai ấm áp như ánh mặt trời, sẽ không vì xem [ Thiếu niên thành thị ] mà yêu phim truyền hình, lúc đó chỉ thích xem [ Vườn sao băng ] hay [ Tiệm café hoàng tử ] mà thôi. Thấy Cảnh Dịch hơi hoảng hốt, cô cẩn thận hỏi lại “ Cảnh tiên sinh, tôi thật sự là vợ anh sao ? ” Cảnh Dịch yên lặng nhìn Lâm Hoan Hỉ một cái, lấy cái túi của mình ở trên bàn, lấy bên trong ra một cuốn sổ màu đỏ. Sau khi lĩnh giấy kết hôn anh vẫn luôn cầm cuốn sổ này bên người, còn cầm tới phim trường khoe một vòng nữa. “ Này. ” Lâm Hoan Hỉ dùng ánh mắt hoài nghi nhìn cuốn sổ, sau khi mở sổ nhìn thấy chữ ký của mình cùng cái đóng dấu màu đỏ, cô cười không nổi. Khó chịu. Ủy khuất. Muốn khóc. Lâm Hoan Hỉ cảm thấy đầu mình bắt đầu đau, lại không biết sao lại đau, nhưng cô cảm thấy không dễ chịu chút nào, nước mắt cô không nhịn được nữa bắt đầu chảy xuống. Lâm Hoan Hỉ khóc nức nở, một bàn tay thon dài cầm giấy trắng đưa tới trước mặt cô. Cô không nhận lấy, đôi mắt đỏ ửng nhìn anh “ Chúng ta …Chúng ta đã làm chuyện kia chưa ? ” Cảnh Dịch nhướn mày “ Cái nào ? ” Lâm Hoan Hỉ hơi nhắm mắt lại, cảm thấy xấu hổ “ Chính là…cái kia đó. ” Cảnh Dịch cuối cùng đã hiểu “ Làm tình ? Có. ” Lâm Hoan Hỉ sửng sốt vài giây, lại càng khóc to hơn. Cảnh Dịch vẻ mặt chẳng thay đổi gì còn tiếp tục bổ thêm nhát nữa “ Rất nhiều lần. ” Lại thêm dao nữa “ Đều là em chủ động. ” ← Chương trước Chương sau →
Thể loại hiện đại, tình cảm, showbiz, sủng, HEĐộ dài 75 chương + 4 ngoại truyệnEdit Cải Trắng + Cải XanhĐã 7 năm trôi qua kể từ ngày Lâm Hoan Hỉ theo đuổi Cảnh Dịch Ngày thứ hai sau khi cưới, cô bị tai nạn giao thông, toàn bộ ký ức đều dừng lại ở tám năm Hoan Hỉ Vị tiên sinh này, tôi không biết Dịch
Nghe nói tôi là vợ anh của tác giả Cẩm Chanh kể về cuộc hôn nhân của Lâm Hoan Hỉ và Cảnh Dịch. Tên truyện Nghe nói tôi là vợ anh Tác giả Cẩm Chanh Editor La Stella Thể loại hiện đại, tình cảm, showbiz, sủng, nữ truy, HE Số chương 75 chương + 4 ngoại truyện Giới thiệu truyện ngôn tình Lâm Hoan Hỉ theo đuổi Cảnh Dịch 7 năm. Ngày thứ hai sau khi cưới, cô bị tai nạn giao thông, toàn bộ ký ức đều dừng lại ở tám năm trước. Lâm Hoan Hỉ Vị tiên sinh này, tôi không biết anh. Cảnh Dịch 🙂 Link đọc truyện Xem ở phần bình luận của bài viết này. Mời các bạn tham khảo thêm nhiều truyện ngôn tình hay khác tại
Đã 7 năm trôi qua kể từ ngày Lâm Hoan Hỉ theo đuổi Cảnh Dịch Ngày thứ hai sau khi cưới, cô bị tai nạn giao thông, toàn bộ ký ức đều dừng lại ở tám năm trước. Lâm Hoan Hỉ Vị tiên sinh này, tôi không biết anh. Cảnh Dịch Review bởi Tú Quỳnh Nguyễn - fb/hoinhieuchu Văn Án Lâm Hoan Hỉ theo đuổi Cảnh Dịch 7 năm. Ngày thứ hai sau khi cưới, cô bị tai nạn giao thông, toàn bộ ký ức đều dừng lại ở tám năm trước. Lâm Hoan Hỉ Vị tiên sinh này, tôi không biết anh. Có một người, luôn là hậu phương vững chắc của bạn, luôn đồng hành che mưa chắn gió cho bạn, theo đuổi bạn 7 năm cho đến ngày tu thành chính quả, lĩnh được giấy đăng ký kết hôn. Có một người, luôn yêu thương bạn dù tim có đau đến thế nào đi nữa, luôn đầy năng lượng xông lên phía trước mà chẳng hề dựa dẫm gì vào bạn cả, yêu bạn dù phải trả bất cứ giá nào. Một người như ngọn lửa luôn sưởi ấm trái tim ấm áp của bạn, bỗng một ngày hoá thành núi băng, không quen biết bạn, không nhớ bạn là ai và luôn nghĩ bạn là "thầy chủ nhiệm", ký ức của người ấy vĩnh viễn ở lại năm 17 tuổi, một cô nàng hoa cúc ngây thơ chưa từng quen biết bạn bao giờ. Đó hẳn là hai thái cực hoàn toàn trái ngược, là vị đắng mà không ai muốn cảm nhận trong cuộc đời này, thế mà Cảnh Dịch lại có "may mắn" được nếm thử. Cuộc hôn nhân của anh và Lâm Hoan Hỉ mới chỉ được 1 ngày tuổi, và cô vợ nóng bỏng luôn sáp vào anh, luôn bám đuổi anh như hậu vệ kèm tiền đạo đối phương, luôn lung lạc anh bằng mọi cách trên mọi mặt trận từ giường tới nhà tới weibo bỗng dưng trở thành một cô nàng thiếu nữ 17 tuổi - chưa từng yêu ai - chưa từng quen anh chỉ sau một tai nạn. Thậm chí cái người dính anh còn hơn keo da chó kia còn đòi ly hôn với anh ???????????? Thế này là cái chuyện quái quỷ gì xảy ra? Phải chăng anh xài hết vận may ứng trước nên giờ mới bị "ngược luyến tàn tâm"? Phải chăng hạnh phúc cũng như dòng sông, những ký ức đã trôi qua không thể nào lặp lại? Phải làm thế nào để cô có thể yêu lại anh - từ đầu, khi mà những năm tháng qua, trong tình yêu anh chỉ là người hưởng thụ? Cô - 18 tuổi đã từng mê đắm anh vì bộ phim "Thiếu niên thành thị", nhưng cô - 17 tuổi lại chê anh quê mùa, tạo hình xấu, đầy "mùi vị cặn bã của đất" cũng trong bộ phim ấy. Cô - 25 tuổi từng ghét cay ghét đắng cậu bạn thân vì sợ bị cướp chồng, nhưng cô - 17 tuổi lại rất có cảm tình với cậu bạn ấy. Cô - 25 tuổi chỉ suốt ngày dụ dỗ anh hôn, nhưng cô - 17 tuổi lại sẵn sàng vung tay tát anh một phát vào má Cô - 25 tuổi là một nữ cường nhân, nhưng cô - 17 tuổi chỉ rối ren như một chú mèo bị người khác bắt nạt, ngơ ngác, đáng yêu. Cô - 25 tuổi rất ít khi chảy nước mắt trước mặt anh, nhưng cô - 17 tuổi yếu đuối nằm trong lòng anh khóc đến ướt cả áo anh, khiến lòng anh bỏng rát. Cô - 25 tuổi trước mặt anh là một mảnh rực rỡ, sáng chói, cô của 17 tuổi lại là một phiên bản yếu đuối đến mong manh. Cô - 17 tuổi còn hiên ngang "trước đây tôi chưa mất trí thì đúng là mắt mù mới thích anh". Tất cả đều nói cô mất tám năm trí nhớ, nhưng Lâm Hoan Hỉ lại nghĩ... Cô đã đánh mất tình cảm chân thành mà mình đã từng có. Bởi vậy, con đường tìm về ký ức đó, dẫu gian khổ mấy cũng phải đi, và có đi, anh mới nhìn về cùng một hướng với cô, mới thấy được những gì 7 năm qua anh chưa thấy, hoặc thấy nhưng xem nhẹ. "Cảnh Dịch thừa nhận, lần đầu tiên thấy Lâm Hoan Hỉ, anh đã bị cô hấp dẫn. Khi đó toàn thân Lâm Hoan Hỉ toả ra nhiệt huyết của tuổi trẻ, cô như ánh dương rực rỡ, không thể khiến người ta ngừng đưa mắt nhìn cô. Cảnh Dịch nhìn cô từ hạt bụi nhỏ bé nở rộ thành đoá hoa hồng chói mắt, nhìn cô đối mặt với phóng viên từ khi không biết xử lý như thế nào cho đến khi thành thạo, nhìn cô từng bước trở thành sự ủng hộ lớn nhất của anh. Nhưng mà Cảnh Dịch chưa từng hỏi cô Là sao lại muốn trở thành người đại diện, hay là... chỉ vì muốn ở bên cạnh anh". Cảnh Dịch yêu cô vì cô là ánh dương rực rỡ của anh, nhưng rốt cục cũng biết, phía sau mặt trời luôn có những đám mây. Cảnh Dịch từng không biết anh yêu cô và cô yêu anh nhiều đến như thế nào, rốt cục cũng đã biết. Cảnh Dịch vẫn luôn tin rằng coi mãi mãi ở đó, bên cạnh anh, rốt cục cũng đã hiểu không có gì là mãi mãi, nếu mất đi cô, cái anh còn lại chỉ là ký ức mà thôi. Câu chuyện truy thê hơi có tí ngược nam, cốt truyện khá, edit đến chương 43 phần còn lại mình đọc wikidich - bản cv dễ đọc, tốc độ ra chương mới khá nhanh, mỗi tội thi thoảng lại có pass ????????????, nàng nào muốn nhảy một hói showbiz không chỉ có showbiz thì nhảy hố nhá ???? *** Nếu không có cái icon “” kia trong văn án thì có khi mình đã “next” thẳng qua một bộ truyện khác rồi… Rõ ràng văn án đang nói đến một câu chuyện sặc mùi “ngược luyến”, nữ theo đuổi nam, sau khi nữ sử dụng mọi thủ đoạn để lấy được nam chính thì bị tai nạn mất trí nhớ, bấy giờ nam chính mới nhận ra mình yêu nữ chính, diễn một màn “đuổi tình tình chạy, chạy tình tình theo”. Nhưng không, tuyệt đối không! Văn án bao giờ cũng lừa người! Càng đọc càng thấy, rõ ràng đây là một bộ ngược nam !!! Ảnh đế Cảnh Dịch kết hôn được hai ngày, ngày thứ hai sau khi cưới, vợ anh bị tai nạn giao thông, mất đi ký ức tám năm, cũng tiện thể quên luôn anh, người bị cô bám hơn cả keo da chó trong suốt bảy năm trời. Lâm Hoan Hỉ trước khi mất trí nhớ là một cô gái mạnh mẽ, bản lĩnh, rạng rỡ như ánh mặt trời, cô mặt dày theo đuổi anh, suốt ngày làm trò mèo xung quanh anh, cho dù có bị lạnh lùng thế nào cũng không buông, một đường từ người hâm mộ, bạn diễn chung, làm người đại diện, từng bước bò lên giường anh, sau cùng cũng được như ý nguyện, trở thành vợ hợp pháp của Cảnh ảnh đế. Đáng thương, người luôn nhận được tình yêu nhiều như Cảnh ảnh đế, cuối cùng cũng bị “phản dame”, cô vợ luôn thích bám lấy anh tỉnh dậy liền quên anh sạch sành sanh, lại còn tự nhận là mình 17 tuổi! Rồi từ đấy con đường theo đuổi vợ đầy gian nan xen lẫn ngọt ngào của Cảnh ảnh đế bắt đầu “Tiểu tiên nữ 17 tuổi” của ảnh đế nói bản thân thích loại con trai cười rộ lên ấm áp, đáng tiếc, Cảnh ảnh đế quá già rồi, có so như thế nào thì cũng như “thầy chủ nhiệm” của cô mà thôi. “Tiểu tiên nữ” ngày xưa mê đắm anh từ bộ phim đầu tay, vậy mà giờ đây vừa ngoảnh mặt đã chê anh tạo hình quê mùa cũng ngay trong bộ phim ấy. “Tiểu tiên nữ” của anh ngày xưa luôn xem anh như bảo bối, giấu anh như “mèo giấu cứt”, luôn bài trừ cậu đàn em Trang Phong vì cho rằng cậu ta quá thân thiết với anh, thế mà giờ đây lại “rất thân thiện” với cậu ta, lại còn thân thiết đến mức không ngờ. Cảnh ảnh đế đáng thương, chuyện không hề có nữ phụ, mà chỉ có hàng tá các anh nam phụ, hết anh này đến anh khác. Cô gái của anh giờ đây không còn yêu anh, không còn nhớ anh, thậm chí còn đòi ly hôn với anh… Sau khi Lâm Hoan Hỉ mất trí nhớ, Cảnh Dịch mới nhận ra trước đây mình không hề hiểu người bên gối như cô hiểu anh. Cảnh Dịch yêu Lâm Hoan Hỉ, nhưng anh không thể hiện tình yêu của mình quá cuồng nhiệt như cô, vì yêu mới cưới, Cảnh Dịch đã nhận định ai là nhận định một đời. Lâm Hoan Hỉ không nhớ anh nữa, Cảnh Dịch nhận ra trước đây mình luôn hưởng thụ tình yêu của cô, vô tâm làm cho cô nghĩ tình yêu của mình chỉ đến từ một phía. Cô đã bỏ ra quá nhiều cho tình yêu của bọn họ, vậy thì bây giờ đến lượt anh bảo vệ tình yêu ấy, cô không nhớ anh cũng không sao, anh sẽ làm cho cô lại yêu anh một lần nữa, mặt dày thì có thế nào, chỉ cần đem được vợ về nhà bao nhiêu chuyện mất mặt anh cũng có thể! Trước khi mất trí nhớ, cuộc sống của Lâm Hoan Hỉ lúc nào cũng xoay quanh Cảnh Dịch. Cô nỗ lực vì anh, phấn đấu vì anh, cô luôn tỏ ra mình vô tư, hướng ngoại, tạo một lớp vỏ bọc mạnh mẽ để che dấu nội tâm tự ti của mình. Cô không rạng rỡ như ánh mặt trời, Lâm Hoan Hỉ luôn sợ anh sẽ bỏ rơi cô, luôn sợ mình không xứng với anh, chính Cảnh Dịch mới là ánh mặt trời của Lâm Hoan Hỉ. Một lần nữa làm một cô gái 17 tuổi, Lâm Hoan Hỉ không nhớ rõ những chuyện đau lòng trước kia nữa, lại làm một cô gái vô tư, vô lo, lắm lúc làm “ông chồng đột nhiên từ trên trời rơi xuống” đau đầu. Cô vừa cảm thấy xa lạ với Cảnh Dịch, vừa cảm thấy thân quen, cơ thể cô quen thuộc với vòng tay của anh, tâm hồn cô quen thuộc với những ấm áp mà anh mang lại. Rồi Lâm Hoan Hỉ dần dần nhớ lại những ký ức cũ, xen lẫn những ký ức ngọt ngào của hai người là cảm giác tự ti, sợ bị bỏ rơi, và cả những ký ức đau lòng trước khi gặp Cảnh Dịch. Lâm Hoan Hỉ không nhớ lại tất cả ký ức, nhưng cô biết mình đã lại yêu anh, luôn yêu anh. Nút thắt được cởi bỏ, lại có tình yêu luôn ở bên cạnh ủng hộ, bảo vệ, Lâm Hoan Hỉ từng bước bước ra khỏi vỏ ốc của bản thân, nỗ lực thực hiện ước mơ của chính mình, để xứng với Cảnh Dịch bằng chính cô tốt nhất. Năm nay là thời đại của truyện showbiz hay sao mà hàng loạt truyện được chọn edit. “Nghe nói tôi là vợ anh?” thật ra cũng chỉ có một số yếu tố showbiz mà thôi, nhưng truyện cũng khắc họa được phần nào sự khắc nghiệt của giới giải trí. Nhưng “no problem”, nam chính độc miệng lại mặt dày, đường hoàng là Ảnh đế không thể đạp đổ cân tất =. Truyện này tớ thích cả nam nữ chính, thích cả anh nam phụ “có đầy đủ tố chất của một nam chính” chỉ được lóe lên gần cuối truyện. Truyện đáng eo, cute, hường phấn, bản chuyển ngữ có tâm, vừa đúng guu của tớ. Nhân đây đội ơn bạn chuyển ngữ LaStella, hi vọng sớm ra 4 ngoại truyện để tớ bớt hóng, hiuhiuhiu… Mời các bạn đón đọc Nghe Nói Tôi Là Vợ Anh? của tác giả Cẩm Chanh.
nghe nói tôi là vợ anh