Truyện ngắn "Khói trời lộng lẫy" (in trong tập truyện ngắn cùng tên) của Nguyễn Ngọc Tư được viết theo tâm trạng nhân vật Di - cô gái đã mang đứa nhỏ là em trai cô rời khỏi cuộc sống thành thị để giấu mình sống ở một xóm nghèo bên chiếc cồn vắng giữa dòng sông Mê. Khói trời lộng lẫy Nhận xét chung: So với các tập truyện trước của cùng tác giả Nguyễn Ngọc Tư thì những truyện ngắn này cho thấy sự phát triển, trưởng thành trong tư duy, cách xây dựng truyện, nhân vật và văn phong. Ip6n2. Khói trời lộng lẫy là một tác phẩm xuất sắc của nhà văn Nguyễn Ngọc Tư, được xuất bản lần đầu tiên vào năm 2010, đây là cuốn sách mang đậm chất miền Tây gợi lên trong lòng người đọc nỗi buồn mênh mang về những kiếp người lênh đênh, vô định ở miền sông nước. Đôi nét về Nguyễn Ngọc Tư và tác phẩm Khói trời lộng lẫy Nguyễn Ngọc Tư sinh năm 1976 tại mảnh đất Cà Mau, cô lớn lên trong một gia đình làm nông lam lũ, vất vả, vì thế sau khi học hết cấp phổ thông cơ sở thì tác giả đã nghỉ học và xin làm việc tại cơ quan văn nghệ báo chí tỉnh Cà Mau. Điều này không chỉ để giảm bớt gánh nặng tài chính cho gia đình mà còn tạo môi trường giúp cô thỏa mãn niềm đam mê với viết lách. Cha của Nguyễn Ngọc Tư vừa là người thầy vừa là người bạn, dìu dắt cô những bước chân chập chững đầu tiên trên con đường văn chương dài rộng và vô cùng gian khó. “Nghĩ gì, viết nấy. Viết điều gì con đã trải qua” – Cha của Nguyễn Ngọc Tư Nhờ có cha tiếp thêm động lực, Nguyễn Ngọc Tư bắt tay vào viết những mẩu truyện ngắn đầu tiên về đề tài tình bạn cũng như đồng quê và các tác phẩm đều được đăng lên tạp chí Văn nghệ Bán đảo Cà, đây được xem là bước đệm vững chắc để tài năng của tác giả ngày càng thăng hoa hơn. Hình ảnh nhà văn Nguyễn Ngọc Tư Cánh đồng bất tận là cú bật ngoạn mục trong sự nghiệp của Nguyễn Ngọc Tư, cuốn sách đã đưa tên tuổi nhà văn đến gần hơn với bạn đọc đồng thời giúp cô để lại dấu ấn cá nhân mạnh mẽ trên thi đàn văn học hiện đại Việt Nam. Sinh ra và lớn lên tại miền đất U Minh bốn bề sông nước nên chất phương Nam thấm đẫm trong từng câu văn của tác giả, đọc các tác phẩm mang tên cô, độc giả không chỉ cảm nhận được con người miền đất Mũi với vẻ đẹp chân chất, dung dị mà còn xót thương cho những kiếp người bất hạnh nơi đây. Khói trời lộng lẫy là truyện dài thứ ba của nhà văn sau Cánh đồng bất tận và Gió lẻ, đây vẫn là cuốn sách mang đậm phong cách văn chương cũng như thể hiện được quan điểm nghệ thuật mà Nguyễn Ngọc Tư hướng đến. Tác phẩm là sự kết hợp những mảng đan xen giữa quá khứ và thực tại về một cô gái tên Di, người đã mang đứa em trai cùng cha khác mẹ của mình đến một xóm nghèo ở cồn Bần, tại đây Di gặp được nhiều cảnh đời mà mỗi người đều mang trong mình một tâm tư u uẩn riêng. Hình ảnh bìa sách Khói trời lộng lẫy Trên xóm Bần hoang sơ heo hút ấy Di cố gắng giữ gìn những khoảnh khắc và kỷ niệm đẹp đẽ trong cuộc sống của mình nhưng càng cố níu kéo thì lại càng cảm thấy mất mát. Xuyên suốt con chữ, nỗi buồn cứ miên man dội vào lòng người đọc như sóng nước miền Tây để rồi đọng lại trong trái tim họ là sự lênh đênh của những số phận nơi vùng đất Mũi. Hành trình níu giữ cái đẹp Khói trời lộng lẫy là câu chuyện xoay quanh cuộc đời cô gái tên Di, cô luôn bị ám ảnh bởi những vẻ đẹp của thiên nhiên và con người, của quá khứ và hiện tại, cũng chính vì thế mà Di luôn hối hả để tìm cách giữ lại những nét đẹp ấy. Công việc của Di gắn liền với thiên nhiên và cây cỏ, cô yêu cánh rừng đại ngàn cùng những thảo nguyên bát ngát mang vẻ đẹp tươi mát nguyên sinh, đối với Di thì thiên nhiên luôn là một kiệt tác dù đó chỉ là dấu mưa hay bông hoa bìm bịp ven đường. “Giờ tôi đang thắc mắc cái đẹp nào đang và sắp mất. Để tìm câu trả lời, tôi bắt đầu rời khỏi thành phố, bắt đầu những chuyến đi xa. Vì thành phố đã xua đuổi thiên nhiên đi xa.” – Khói trời lộng lẫy Thế rồi, Di đã xách balo lên và rời khỏi thành phố để đi tìm câu trả lời đích thực cho trăn trở của chính mình rằng, vẻ đẹp nào đã mất hoặc sẽ mất đi trong suốt những năm tháng mà bản thân đã tồn tại. Cô ngẩn ngơ trước câu hỏi, liệu dòng nước sẽ mang bụi đường đi về đâu, Di yên lặng để lắng nghe âm thanh của tiếng bìm bịp kêu và rồi cô đã có những lần vội vàng hay những giấc ngủ chóng vánh trước đến khi được đặt chân đến mỗi con sông, cánh đồng mới. Hình ảnh bìa cuốn sách Khói trời lộng lẫy Di còn ra sức bảo vệ sự ngây thơ của thằng Phiên nhưng điều đó lại trở thành con dao hai lưỡi bóp nghẹt lấy tuổi thơ và kìm hãm nó ở xóm Bần nghèo đói, bên kia sông là một thế giới rộng lớn hơn, cô đã tước đoạt nơi mà Phiên vốn dĩ thuộc về bằng cách giữ thằng bé lại nơi bãi bờ hoang vắng này. “Tuổi lên sáu Phiên nhận được từ tôi một món quà hơi đặc biệt, những chữ cái đầu tiên. Cái ca. Trái cà. Con gà. Nó không đến trường, một phần vì cồn không có trường. Nhưng bên kia sông có. Tôi không đưa Phiên qua vì nghi ngờ trường học làm những đứa trẻ biến mất. Tôi đã thấy trẻ con đi vào đó, và trở ra như những người lớn mệt mỏi, muộn phiền. Tôi giữ cho tuổi thơ Phiên đẹp như Phiên có. Hoang dã. Trong veo.” – Khói trời lộng lẫy Ở đoạn cuối của tác phẩm, sau chi tiết Di kể cho Phiên nghe về thân phận thật của nó, về lý do tại sao hai chị em lại đến nơi này thì thằng bé đã biến mất trong sự mơ hồ, không được miêu tả tâm trạng buồn vui hay ngỡ ngàng, chỉ còn Di đứng trong màu khói bếp lam chiều, ngẩn ngơ hỏi làm sao níu giữ được vẻ đẹp lộng lẫy của khói. Khi hai bàn tay Di đan vào nhau, chỉ thấy khói luồn qua những kẽ tay và tan biến vào hư vô, tác phẩm khép lại để độc giả cảm nhận được rằng, Di đã thất bại trong hành trình bảo tồn cái đẹp, cuối cùng chỉ còn lại bản thân cô độc giữa xóm Bần bốn bề lạnh lẽo. “Tôi đứng trong khói và tự hỏi, làm sao giữ được vẻ đẹp lộng lẫy này của khói, … Khói này, là món quà cuối cùng tôi tặng em tôi. Nhưng khi nắm chúng lại, tôi chỉ nghe những ngón tay mình xỏ vào lòng tay của chính mình.” – Khói trời lộng lẫy Được xem như một chi tiết rất đắt giá trong tác phẩm, đó không chỉ lời giải đáp cho cuộc hành trình gìn giữ những vẻ đẹp mà còn khiến cho độc giả tự đặt ra câu hỏi về tương lai, số phận của Di. Khói trời lộng lẫy ẩn chứa một tình yêu đầy trắc trở Tình yêu không phải là khía cạnh chủ yếu mà Nguyễn Ngọc Tư muốn khai thác trong Khói trời lộng lẫy nhưng nó đã góp phần không nhỏ trong việc lột tả tâm tư của nhân vật Di. Tình yêu của Di bắt đầu một cách kì lạ khi cô làm người yêu thuê cho Anh, công việc của cô là lắng nghe những lời anh nói thế nhưng sau một buổi tối tâm sự, Di đã cho người đàn ông ấy mượn bờ vai để khóc và rồi Anh biến mất như cách anh chưa từng xuất hiện. Hình ảnh nhà văn Nguyễn Ngọc Tư Di vẫn mang theo hình bóng của anh trên suốt cuộc hành trình của mình để rồi cô đã gặp lại anh với một dáng vẻ lạnh lùng, khinh bạc trong căn phòng Di đến xin việc, dẫu vậy nhưng điều đó cũng đủ để khiến cô muốn ở lại đây dù chỉ làm nghề lao công quét rác. Tình yêu trong Khói trời lộng lẫy diễn ra tuy nhẹ nhàng nhưng vấn chứa đựng đầy rẫy nỗi bi ai không nói thành lời. Tác phẩm thấm đẫm những nỗi buồn mênh mang nhưng ta vẫn cảm thấy đâu đó là niềm vui trong trái tim Di khi nhắc đến tình yêu với anh trưởng phòng. “Về Viện, anh đón tôi bằng ánh mắt rát mặt, giận dữ nói “Sao em không đi luôn đi?”. Mà kỳ thiệt, anh lại kéo tôi ôm vào lòng. Khoảnh khắc đó tôi đã biết âm thanh đẹp nhất của cuộc sống là tiếng của một người nói yêu một người. Tôi mới vừa nghe xong.” – Khói trời lộng lẫy Nỗi mất mát đau thương không thoát ra khỏi mạch cảm xúc chủ đạo trong tác phẩm, đến cuối cùng tình yêu của Di vẫn là sự chia lìa, cô biết rằng một mối tình có trăm kiểu dừng lại nhưng không ngờ rằng, mối tình của mình lại kết thúc bởi câu đùa anh ơi, mình có con rồi. “Anh không dỗ, vơ vất ngó quanh vì anh biết lý do tôi khóc. Chúng tôi chia tay nhau.” – Khói trời lộng lẫy Một lần nữa trong tác phẩm, Di lại đánh mất những điều đẹp đẽ của cuộc sống dù cô đã ra sức trân trọng và giữ gìn, càng níu kéo bao nhiêu thì Di lại càng cảm nhận được rõ ràng hơn sự mất mát tột cùng, một mối tình tan vỡ dù cho cả Di và Anh đều còn thương. Khói trời lộng lẫy và những kiếp người khao khát tình thương Trong tác phẩm, bên cạnh nhân vật chính là Di, Nguyễn Ngọc Tư còn xây dựng rất nhiều những số phận bất hạnh khác, như ông Sáu, người bị coi là gàn dở vì luôn muốn giết người nhưng cốt lõi của việc ấy bắt nguồn bởi sự đau đớn tột cùng khi bị phá hoại hạnh phúc gia đình. Nhân vật Lam, một người có gia thế và ngoại hình, tưởng chừng cậu đã có tất cả nhưng lại thiếu thốn tình yêu từ Di, đến cuối cùng, vì cứu cô nên cậu đã mất đi cánh tay của mình, trớ trêu thay Lam chỉ nhận được sự thương hại của Di. Phiên, em trai của Di, vốn dĩ ban đầu nó sẽ được sống trong tình yêu thương vô hạn của gia đình, đặc biệt là từ người cha nhưng Di lại dẫn thằng bé đến xóm Cồn xa xôi để rồi đến cuối cùng Phiên đã trở thành một nạn nhân của việc thiếu thốn tình yêu thương. Xuyên suốt tác phẩm, lời nói và hành động của Di luôn bộc lộ rất rõ niềm khao khát muốn yêu thương và được che chở. Di vô cùng ghen tị khi nhìn cha yêu thương em trai còn cô thì lại rơi vào quên lãng, đó cũng là lí do khiến cô quyết định đưa Phiên đi để cha cô cảm nhận được niềm đau của sự mất mát. Di thích làm công việc phụ xây bởi cô liên tục nghe được người khác gọi tên mình dù đó là lời sai bảo, cô rất cảm động bởi những câu hỏi tưởng chừng rất vô nghĩa như đã ăn cơm chưa hay có đói không. “Chân trời chỉ nước và cây, mặt trời mọc trên sông rồi lặn vào sông, bờ Bắc bờ Nam nhiều bụi rậm mọc hoang lẫn trong những chòm cây cối. Chiều nào bìm bịp kêu, nắng chìm lỉm theo. Tôi hay nhìn về đó, tự hỏi người ta còn tìm kiếm tôi không?” – Khói trời lộng lẫy Khói trời lộng lẫy như một tiếng thở dài bất lực trước nỗ lực níu kéo vẻ đẹp của thiên nhiên, con người và cả những vùng kí ức, Nguyễn Ngọc Tư đã thêu dệt nên những mảnh đời khác nhau qua mỗi con chữ và nhuộm chúng bằng màu của những nỗi buồn miên man. Khi gấp cuốn sách lại, nỗi buồn vẫn như những đợt sóng lăn tăn xô vào lòng người đọc khiến nỗi day dứt, đau thương ấy không ngừng nguôi ngoai mà càng trở nên thấm thía. Ngọc Linh Các truyện trong tập đều xoay quanh thân phận người phụ nữ. Nỗi buồn bao quanh họ cô đơn, khao khát tình cảm gia đình, tình yêu. Không được hạnh phúc, đôi khi họ tỏ ra "cay nghiệt", nhưng rồi sự cay nghiệt cũng không vượt quá sự mong manh yếu đuối vốn là bản chất của họ như cô gái trong "Khói trời lộng lẫy" đã đánh cắp đứa em trai cùng cha khác mẹ để trả thù người cha bỏ rơi mình, để rồi cuối cùng lâm vào tình trạng tiến thoái lưỡng nan. Các nhân vật của Nguyễn Ngọc Tư được sinh ra để đi tìm nhau. Cho nên, cùng với nỗi mất mát, cô cũng cho họ những con đường, đó là lòng vị tha và một chút hy vọng. *** Nguyễn Ngọc Tư viết nhiều, đến mức người đọc luôn có cảm giác chị ăn ngủ trong không khí văn chương. Dường như mọi con đường chị đi qua, sẽ có lúc nào đó hiện lên trong văn chị, mọi con người chị gặp sẽ có một ngày bước vào truyện của chị. Kiểu như nhân vật Mười - người đàn bà không chịu tự mình tỏa sáng mà cứ phải lệ thuộc vào tình yêu của Cao Bồi. Nhân vật nữ mà kiểu gì tác giả cũng sẽ bị càm ràm, cho dù người viết có chục lần dự định cho chị tách khỏi tình yêu của đời mình, cũng sẽ chục lần không thực hiện được, bởi vì Mười sẽ không làm như thế. Và chỉ cần đôi chữ bóng gió viết rằng Mười đã mỏi mòn, nhân vật cũng sẽ lập tức phản ứng, tỉnh rụi bảo “Đâu có”. “Tui không nghĩ nhân vật của tui có bóng dáng của tui, mà rất nhiều người hơi biết tui một chút đều nói văn tui với người… trớt quớt” - Nguyễn Ngọc Tư tự sự. Chị cho biết “Văn của tui hoàn toàn chẳng có trải nghiệm gì của cá nhân mình trong đó, chẳng hạn như khi viết về cảm giác lòng tự trọng bị thương tổn của một người đàn ông phải chịu nhục trước bạn gái mình, tui hình dung ra thôi”. *** Phiên lớn từ bữa nó treo toòng teng trên võng hỏi, “ mẹ ơi, sao anh Thơ khùng có ba, còn con hong có? ”. -Có chớ con, ai cũng có ba hết. Ngay lập tức, trên môi thằng nhỏ có câu hỏi khác đã thập thò, và dấu chấm hỏi quăng ra bỗng như xóc ngược cái móc nhọn vào cổ tôi, nghe đau đến trợn trạo miếng cơm, “ vậy ba con đâu? ” Phiên không bao giờ để tôi nợ lại bất cứ câu hỏi nào của nó. Mà nó thì hỏi cho tôi nghẹt thở, cứng họng mới thôi. Nhưng tôi không muốn ngăn nó lại, bởi hỏi cũng là một vẻ đẹp. Mẹ ơi nước dưới sông chảy chừng nào mới xong, sao con chuồn chuồn này màu đỏ mà con kia lại đen, sao con chó Vện cũng già lại không có tóc bạc giống như ông Sáu? Trả lời muốn đứt hơi rồi, nhưng vừa dứt tiếng nó đã nhảy tọt vào câu hỏi mới. Hỏi và tin, và thích đào bới tận cùng. Hồi nhỏ tôi cũng tin có tận cùng. Nhưng mẹ tôi không có tận cùng nào cho tôi, bởi trong lòng mẹ cũng bị tình yêu bỏ lửng một câu trả lời. Lớn lên tôi đánh mất vẻ đẹp hỏi, tôi dần từ bỏ nó, xa lánh nó. Bởi càng lớn càng hoang mang trước cái gọi là tận cùng, hoặc không có tận cùng hoặc tận cùng là cái gì đó mơ hồ, nhưng buồn. Cảm giác đó tôi trải qua rồi khi đi tìm cha tôi, lần đầu. Giờ Phiên cũng đi tìm ba. Tôi kể có một người cha gánh trọng trách bảo vệ những đôi tay đẹp, những loài cây quý, những cái cây tỏa hương từ phiến gỗ chứ không cần đến hoa. Người xấu muốn cướp đôi tay của trẻ con để chúng khóc mà không có gì lau nước mắt, muốn đốn cây về chụm củi cho lửa… thơm. Anh ta phải chiến đấu với người xấu bao giờ xong mới về, mà có thể mãi mãi không về vì ngày càng có nhiều người xấu. Thằng Phiên ngồi mặt chảy ra, quần xoắn cao tới bẹn, đầu gối vượt khỏi lổ tai, ngẫm ngợi, “ tội nghiệp ba con thiệt, chắc ổng nhớ con…”. ... Mời các bạn đón đọc Khói Trời Lộng Lẫy của tác giả Nguyễn Ngọc Tư. Giới thiệu sách Khói Trời Lộng LẫyCác truyện trong tập đều xoay quanh thân phận người phụ nữ. Nỗi buồn bao quanh họ cô đơn, khao khát tình cảm gia đình, tình yêu. Không được hạnh phúc, đôi khi họ tỏ ra "cay nghiệt", nhưng rồi sự cay nghiệt cũng không vượt quá sự mong manh yếu đuối vốn là bản chất của họ như cô gái trong "Khói trời lộng lẫy" đã đánh cắp đứa em trai cùng cha khác mẹ để trả thù người cha bỏ rơi mình, để rồi cuối cùng lâm vào tình trạng tiến thoái lưỡng nan. Các nhân vật của Nguyễn Ngọc Tư được sinh ra để đi tìm nhau. Cho nên, cùng với nỗi mất mát, cô cũng cho họ những con đường, đó là lòng vị tha và một chút hy vọng. Thông tin tác giả Nguyễn Ngọc TưNguyễn Ngọc TưSinh năm 1976 tại xã Tân Duyệt, huyện Đầm Dơi, tỉnh Cà Mau, là một nhà văn, thành viên Hội nhà văn Việt Nam. Năm 2018, cô được trao Giải thưởng Văn học Liberaturpreis 2018 do Litprom Hiệp hội quảng bá văn học châu Á, châu Phi, Mỹ Latin ở Đức bình chọn, dựa trên việc xem xét các bản dịch tiếng Đức tác phẩm nổi bật của các tác giả nữ đương đại tiêu biểu trong khu vực. Giải thưởng được trao hàng năm nhằm vinh danh các tác giả nữ đến từ châu Á, Phi, Mỹ Latin, Các tiểu vương quốc Ả Rập thống nhất UAE và vùng Caribe. Cô được biết đến với tập truyện mang tên Cánh đồng bất tận. Tập truyện nhận giải thưởng của Hội nhà văn Việt Nam năm 2006 và truyện ngắn cùng tên đã được chuyển thể thành phim điện ảnh năm 2010 Hiện cô vẫn sinh sống và làm việc ở Cà MauSách Khói Trời Lộng Lẫy của tác giả Nguyễn Ngọc Tư, có bán tại Sách Khai Trí với ưu đãi Bao sách miễn phí Khói Trời Lộng Lẫy Tuyển tập gồm 10 truyện ngắn Tác giả Nguyễn Ngọc Tư NXB Thời Đại, 2010 ​ Giới thiệu Không chọn những tâm điểm, chỉ bày ra những quãng mênh mông, trên đó gieo những phận người bé mọn, gieo những chữ tình rưng rưng. ó là thế mạnh trong văn xuôi của Nguyễn Ngọc Tư. Với Khói trời lộng lẫy, bối cảnh sông nước Nam bộ vẫn hiện lên xuyên suốt, những phận đời trôi dạt vẫn là câu chuyện khiến người đọc nghẹn lòng. Tuy nhiên, trong một mối tương quan khác, những trang viết của Nguyễn Ngọc Tư gần đây có những biến chuyển theo tâm thế thời đại. Không chỉ là rung cảm với những cảnh đời và lòng người, Nguyễn Ngọc Tư còn day dứt với những gì đã mất, đang mất. Mà như trong truyện Khói trời lộng lẫy, những mất mát đó chỉ có thể tìm thấy trong kho lưu trữ của “viện di sản thiên nhiên và con người”. Cuộc chạy trốn của hai chị em Phiên tới xóm Cồn rốt cuộc cũng không nuôi nấng được cái đẹp, không níu giữ được những gì thuần khiết nhất “Khói này, là món quà cuối cùng tôi tặng em tôi. Nhưng khi nắm chúng lại, tôi chỉ nghe thấy những ngón tay mình xỏ vào lòng bàn tay của chính mình”. Cũng như thế, trong truyện ngắn Nước như nước mắt đã đăng Tuổi Trẻ Cuối Tuần ngày 6-6-2010, người đọc thấy những mẩu thiên nhiên tốt lành đang dần biến dạng, mất mát. Chồng Sáo, một người thích sống cho “đúng điệu”, nhưng kỳ thực chỉ là muốn được sống theo cái tự nhiên. Chỉ vì mấy lá ngò gai mà chồng Sáo bỏ mạng. Cặp cá bạc đầu hiếm hoi, quý giá rồi cũng chết đi mà chưa chắc gì sau này tìm lại được. Nhưng lũ cá sầu ngư tệ mạt lúc nào cũng đầy. Cảm giác trên dây, Osho và bồ, Tình lơ... là những truyện kiểu “lát cắt” vừa hóm hỉnh vừa xót xa. Cái cách tiệm cận đời sống ở những mẩu thuần khiết nhất rồi cài đặt trong những “biến dị” của truyền thông hay thế giới công nghệ, bày tỏ cái nhìn của tác giả khá tinh tế. Và, nếu viết gọn gàng như thế, nếu đừng ham tả cảnh tả tình, đừng gò câu uốn chữ thì truyện ngắn của Nguyễn Ngọc Tư vẫn là “món ngon” của bạn đọc hôm nay. theo Vui lòng đăng nhập hoặc đăng ký để xem link Ghi chú File ebook dưới đây được làm dựa theo mục lục của sách đã xuất bản, tuy nhiên các truyện được tổng hợp từ các nguồn báo và trang web Vui lòng đăng nhập hoặc đăng ký để xem linknên có thể sai khác với bản của nhà xuất bản. Các file đính kèm Chia sẻ trang này “Khoảnh khắc đó tôi đã biết âm thanh đẹp nhất của cuộc sống là tiếng của một người nói yêu một người”.Khói trời lộng lẫy – Nguyễn Ngọc TưGiá tham khảo đã giảm 35% trên TikiThể loại truyện ngắnTác giả Nguyễn Ngọc TưNăm xuất bản 2017Nhà xuất bản Nhà Xuất Bản TrẻCông ty phát hành NXB TrẻSố trang 144 trangTóm tắt nội dung sáchKhói Trời Lộng Lẫy là câu chuyện tự thuật của một người con gái sống trong một xã hội ở thời kỳ trọng nam khinh nữ. Chỉ vì cô là con gái, cha cô đã bỏ mặc mẹ con cô khi cô còn rất lớn lên, cô xin vào làm việc trong Viện di sản thiên nhiên và con người, nơi mà công việc chủ yếu đòi hỏi sự lắng nghe và ghi lại. Lắng nghe gì ư? Và ghi lại gì ư? Lắng nghe và ghi lại những vẻ đẹp ở trên đời của cả thiên nhiên và con người, đặc biệt là những vẻ đẹp sắp đi vào dĩ vãng….Vẻ đẹp đôi khi cũng rất phức tạp, nhưng đôi khi cũng lại rất đơn thiên nhiên, vẻ đẹp chính là những âm thanh của tiếng chim hót, tiếng lá xào xạc, tiếng suối chảy róc rách, … hoặc là hình ảnh “chiếc xe xích-lô, xe thổ mộ xưa ngoại từng ngồi, hơi xóc tí nhưng hay lắm, thơ mộng lắm…”.“Con người trừng trị thiên nhiên bằng cách hạ nhục nó, hủy hoại nó. Còn thiên nhiên trả thù bằng cách nào em biết không? Nó biến mất”.Còn với con người, vẻ đẹp tồn tại như thế nào? Đó chính là những làng nghề, những trò chơi dân gian, hay nghệ thuật làng…Hay tinh tế hơn, phức tạp hơn, vẻ đẹp chỉ là một khoảnh khắc, cái khoảnh khắc mà ngay “khoảnh khắc đó tôi đã biết âm thanh đẹp nhất của cuộc sống là tiếng của một người nói yêu một người”.Khói trời lộng lẫy – Nguyễn Ngọc Tư“Đồng cỏ bạn đang dạo chơi một ngày kia sẽ biến mất. Dòng sông bạn đang tắm một ngày kia sẽ biến mất. Tiếng chim hót ban mai một ngày kia sẽ biến mất. Những người thân yêu của bạn một ngày kia sẽ biến mất. Bạn có muốn giữ lại tất cả những gì mà bạn nghĩ là đẹp nhất, tinh tế nhất, quý giá nhất của thế giới này? Hãy tới làm việc với chúng tôi…”.Đây là mẫu rao tuyển người mới của Viện, cùng khoảng thời gian ấy, cô sẽ “làm chuyên đề về thời thơ ấu của con người”. Cô “muốn dõi theo một đứa trẻ từ khi sinh ra, khi toan tính, cám dỗ, vật chất chưa làm phai đi chất thánh thiện của nó”.Và đứa trẻ mà cô chọn, chính là Phiên – đứa em trai cùng cha khác mẹ của mình. Cô đã đến căn nhà ấy, căn nhà nơi đứa em của cô vừa chào đời, cũng là nơi cha cô đang sinh sống.“Tôi ghi lại hình ảnh mụ bà dạy Phiên cười nhoẻn trong giấc ngủ. Nó đái bổng lên trời. Nó mơn man vú mẹ. Trán nó lấm tấm rôm sẩy. Cổ nó bị hăm đỏ. Nó nhảy mũi hoài. Tôi thu tiếng khóc của nó lúc nửa đêm, tiếng nó mút sữa… “Chỉ là, cô giấu đi danh phận con gái ruột của ông, để rồi. cô nhận ra rất nhiều thứ…“Trong ký ức ông không còn hình ảnh nào của tôi, đã đứt bằn bặt. Tôi không lấy điều đó làm buồn, vì năm đứa con gái lớn lên bên ông mà đôi khi còn bị lẫn lộn tên. Ông không yêu con gái, ông bà nội tôi cũng không yêu con gái, họ sinh con gái để chăm chút ông, cho ông cưỡi chơi, bắt nạt, trút những giận hờn. Họ khâu nút áo khi ông đánh nhau bị đứt, họ chịu đòn vì đã để ông trèo cửa sổ đi chơi. Ông không bao giờ là người có lỗi, vì ông là đứa con trai duy nhất của nhà buôn gạo nổi tiếng. Cả khi sự sản đó tàn rụi cũng không phải vì ông tiêu xài hoang phí, họ đổ lỗi cho thời cuộc. Tôi chắp vá những lời kể thảng hoặc, bất chợt từ những người sống quanh ông, cố hiểu tại sao ông lại dè sẻn tình thương từng giọt từng giọt một.”Có lẽ vì không muốn đứa em trai của mình sau này cũng giống bố, cô đã bỏ trốn… cùng Phiên. Cô đã ôm Phiên đến xóm Cồn, nơi không ai biết đến hai người, và cô để Phiên gọi cô là mẹ, cô xem Phiên như con mình mà nuôi dạy Phiên khôn lớn lên, và cũng đến lúc Phiên nên biết về nguồn cội của chính mình. Cô đã nói cho Phiên biết. Sau đó, cô tặng em cô món quà cuối cùng.“Quờ quạng trong bóng tối… tôi lần dò vào bếp, bắc ấm nước lên… và nhóm lửa. Tôi chụm rất nhiều củi, chờ nước kêu ấm, nghĩ gió thổi hướng này chắc Phiên không thể nào bắt mùi được những nếp lá mục bắt đầu le lói cháy. Tôi đứng trong khói và tự hỏi, làm sao giữ được vẻ đẹp lộng lẫy này của khói, với mùi trứng kiến cháy cùng những con mối ú mềm, mùi lửa bén vào chiếc trái khế con rụng xuống nằm khô trong máng nước, mùi lửa liếm láp lên chiếc lông gà, cái quạt tàu cau giắt trên vách, chiếc chiếu đã đứt mất mấy sợi dây trân, và khói bắt đầu sẽ sàng bén vào những sợi tóc…Khói này, là món quà cuối cùng tôi tặng em tôi. Nhưng khi nắm chúng lại,tôi chỉ nghe những ngón tay mình xỏ vào lòng tay của chính mình.”Tại sao nên đọc…Cũng như bao cuốn Nguyễn Ngọc Tư khác, cái văn chị nó chân thật, mộc mạc, súc tích mà sâu sắc, gấp sách lại rồi nhưng lòng cứ man mác buồn rồi suy nghĩ. Nếu bạn là người nhạy cảm, dễ rung động trước cái đẹp và dễ đau trước nỗi đau của người khác, thì sách này, sách chị Tư viết tặng cho tâm hồn bạn câu chuyện vẫn cứ thế, vẫn u uất một nổi niềm man mác. Có những cái kết lững mà làm tôi dừng lại, chợt nhận ra điều gì đó cho riêng mình. Chị Tư không dạy tôi cách yêu, cũng không dạy tôi cách sống, mà từ những câu chuyện chị kể tôi biết yêu biết sống như thế nào, và dường như là sống vài ba cuộc đời. Khép trang sách lại mà cứ ngỡ, chuyện như vừa xảy ra … hôm qua giá của độc giảTôi thích cái mà tác giả xây dựng, mọi thứ đều giản dị, e ấp nỗi buồn. Tình yêu làm cho ta thay đổi, cũng vì tình yêu mà làm cho ta đổi giá truyện Khói trời lộng lẫy trên TikiTrong tập truyện ngắn này, tôi thích nhất là “Khói trời lộng lẫy”, là những nỗi đau xé lòng, là một nỗi niềm của một người con gái sống trong hoàn cảnh trọng nam khinh nữ. “Họ buộc phải lựa chọn, hoặc là không yêu thứ gì, hoặc tập chai sạn trước nỗi đau. Cách nào thì đều dẫn con người về một chỗ vô cảm”. Câu chuyện đan xen giữa thực tại và quá khứ, giữa nỗi lòng của một cô gái và một nhân viên nhiệt tình trong công việc. Để rồi đọc xong “… tôi biết âm thanh đẹp nhất của cuộc sống là tiếng của một người nói yêu một người”; để thấy thương cảm cho một cô gái vẫn trong tuổi xuân xanh, “không còn ai nhớ da thịt tôi đã từng ấm mùi lửa than và thơm dậy sữa, không ai nhớ tôi đã đẹp như thế nào khi nằm mút tay và mằn chơi những ngón chân mình. Tôi có từng ăn đất không? Có từng đái dầm? Hay khóc mớ?”. Không còn ai nhớ đến giả khép lại câu chuyện là những cái kết bi thương. Để rồi nhận ra mọi thứ sao xa vời…Đối với tôi, câu chuyện đầu là buồn nhất, câu chuyện cuối là bi thương nhất. Dù chuẩn bị tinh thần khi đọc sách của cô Tư, nó sẽ buồn sẽ nhớ, nhưng rồi khi đọc mỗi câu chuyện lại có một nỗi buồn riêng. Còn nói về không thích thì có lẽ tôi chỉ tiếc sao mỗi câu chuyện lại quá ngắn. Khói trời lộng lẫy…Nơi mua sáchTiki giá đã giảm 35% -> Link giảm giá ở đâyFahasa giá đã giảm 26% -> Link mua trên FahasaVinabook giá đã giảm 20% -> Link mua trên VinabookLưu ý giá có thể thay đổi tùy theo thời điểm 316 views

khói trời lộng lẫy tập truyện ngắn nguyễn ngọc tư