Nữ hoàng Anh và con dâu Camilla trong sự kiện Royal Ascot năm 2013. Ảnh: Alamy Khi bà Camilla kết hôn với Thân vương xứ Wales năm 2005, điện Clarence House từng nói rõ bà sẽ mang tước hiệu HRH Vương phi, do thời điểm đó, kết quả các cuộc thăm dò cho thấy nữ Công tước xứ Cornwall không nhận được nhiều thiện cảm từ
Truyện Từ Thứ Nữ Đến Hoàng Hậu: Phi Tử Bất Thiện - Quyển 1 - Chương 47 với tiêu đề 'Y rất tin tưởng ta' Hiện menu doc truyen. Đem tờ giấy Tuyên Thành từ từ gấp lại, bỏ lại vào trong túi gấm cất vào người. Còn cái thứ hai, lúc này ta cũng không cần phải xem.
Tử vi hôm nay 21/10/2022 của 12 cung hoàng đạo - Ma Kết, Bảo Bình, Song Ngư, Bạch Dương, Kim Ngưu, Song Tử, Cự Giải, Sư Tử, Xử Nữ, Thiên Bình.
Mã thị. Từ Thánh Quang Hiến Tào Hoàng hậu ( chữ Hán: 慈聖光獻曹皇后, 1016 - 16 tháng 11, 1079 ), còn gọi Từ Thánh Tào Thái hậu (慈聖曹太后) hay Từ Thánh hậu (慈聖后) là Hoàng hậu thứ hai của Tống Nhân Tông Triệu Trinh. Tuy tại vị hoàng hậu hơn 28 năm nhưng bà không sinh cho
Truyện Lấy Một Hoàng Hậu Không Tranh Sủng - Chương 29 với tiêu đề 'Ngủ say không muốn tỉnh' mới đấy mà đã qua một ngày. Ánh mặt trời từ từ nhô huynh sẽ tin những lời ta nói." Có nhiều thứ thực chẳng thể nói thành lời, dùng sự thực chứng minh, có lẽ sẽ
Từ Thứ Nữ Đến Hoàng Hậu: Phi Tử Bất Thiện. Tác giả: Hoại Phi Vãn Vãn. Thể loại: Cổ đại Ngôn tình, Cung đấu, Sủng, Truyện Ngắn - Ngôn Tình. Số chương: 236. Lượt xem: 21510.
xGz9. Thành Túc Hoàng hậu From Wikipedia, the free encyclopedia Thành Túc Hoàng hậu chữ Hán 成肅皇后; 1132 - 1203, còn gọi là Huệ Từ Hoàng thái hậu 惠慈皇太后, là Hoàng hậu thứ hai của Tống Hiếu Tông Triệu Bá Tông. Quick facts Thành Túc Hoàng hậu 成肅皇后, Hoàng hậu nhà Tống,... ▼ Thành Túc Hoàng hậu成肅皇后Tống Hiếu Tông Hoàng hậu Hoàng hậu nhà TốngTại vị1176 - 1189Tiền nhiệmThành Cung Hoàng hậuKế nhiệmTừ Ý Hoàng hậuHoàng thái hậu nhà TốngTại vị1194 - 1202Tiền nhiệmThọ Thánh Hoàng thái hậuKế nhiệmThọ Minh Hoàng thái hậuThái hoàng thái hậu nhà TốngTại vị1202 - 1203Tiền nhiệmQuang Hựu Thái hoàng thái hậuKế nhiệmThọ Hòa Thái hoàng thái hậuThông tin chungAn tángVĩnh Phụ lăng永阜陵Phối ngẫuTống Hiếu TôngTriệu Bá TôngTên đầy đủTạ thị 謝氏Thụy hiệuThành Túc Hoàng hậu成肅皇后Hoàng tộcnhà Tống
Hoàng hậu – Tạ Nhạn Thanh hài tử thứ tư Edit Sakura Trang Beta Châu “Hoàng tỷ, Vân Dật tại sao lại mới luyện một hồi liền len lén trốn vậy?” Thanh Lâm một thân áo lục, ở trong viện một chút một chút quơ ngân kiếm trong tay, chiêu thức dứt khoát, trên mặt bởi vì luyện công ra mồ hôi theo cằm xinh đẹp uốn lượn chảy xuống, nàng thu kiếm, cầm khăn lau mồ hôi, nhìn tiểu Vân Cận cầm mộc kiếm ngồi ở trên thềm đá lầm bầm oán trách, im lặng thở dài. Tiến lên đem tay nhỏ bé kéo lên, ôn nhu nói “Vân Dật hắn là đệ đệ mà, rất dính phụ hậu, luyện luyện liền đem kiếm ném tới hai bên trái phải chạy vào trong phòng, chúng ta là tỷ tỷ, sau đó phải bảo vệ Vân Dật, chúng ta không thể lười biếng nha” Vân Cận một tay nắm tay của hoàng tỷ nàng, một tay kéo mộc kiếm vẽ bừa trên mặt đất, nhảy nhót trước sau. Vào trong phòng, Vân Cận chạy tới chạy lui tìm Vân Dật ẩn núp ở đâu để chơi, bọn hạ nhân mới nói cho nàng biết Vân Dật và quân hậu ở phòng ngủ đang ngủ. Thanh Lâm cảm thấy có chút kỳ quái, những ngày gần đây phụ hậu thực là thích ngủ, thường ngày lúc này cũng sẽ ở cũng sẽ ở thư phòng xử lý chút sự vụ, lúc này sắp đến giờ cơm mà vẫn còn ngủ. Có thể là quá mệt mỏi, Thanh Lâm nghĩ thầm. Nàng mang theo Vân Cận đi thay y phục ẩm ướt do vừa luyện kiếm ra mồ hôi, liền kêu Vân Cận đi bên trong phòng ngủ gọi quân hậu và Vân Dật dùng cơm. Bệ hạ đã nhiều ngày đều ở trong cung của Hạ quân thị bồi sinh, sở dĩ bữa tối chỉ có quân hậu và ba hài tử cùng nhau dùng. Vân Dật Vân Cận năm nay bảy tuổi, chính là tuổi hoạt bát hiếu động, mà Thanh Lâm hơn bọn họ tám tuổi, đã đầy mười lăm, tính cách từ từ trầm ổn, đã có phong phạm nữ đế. Bốn người ngồi vây quanh ở bên cạnh bàn dùng bữa tối, Vân Dật và Vân Cận còn đang liếc mắt vui đùa, Thanh Lâm gắp thịt đông vào trong bát phụ hậu, Nhạn Thanh vừa định gắp lên cho vào miệng, đột nhiên cảm giác buồn nôn trong bụng dâng lên, hắn vội vàng buông chén đũa, “Ụa ——” Tay Thanh Lâm ở sau lưng của hắn vỗ, giúp hắn thuận khí, Thải Hà đã mang theo cung nhân tiến đến, “Phụ hậu, không có sao chứ?” Tay Nhạn Thanh đặt ở trên bụng. Ngẩn ra một chút, nói với Thải Hà “Đi thỉnh Triệu thái y đến” Nhạn Thanh chống lại ánh mắt lo lắng của Thanh Lâm, trấn an vỗ vỗ mu bàn tay của nàng. Đếnbốn tháng, bụng Nhạn Thanh đã hơi nhô lên, nôn nghén dằn vặt người trước đó vài ngày cũng dần dần hết, nhưng thật ra vẫn thèm ngủ, buổi chiều thường thường hay mệt nhọc. Vân Dật buổi chiều luyện luyện kiếm liền trộm chạy trở về cọ trên giường, nằm úp sấp chui vào trong lòng Tạ Nhạn Thanh mà bắt đầu khò khè khò khè ngủ, thường thường để Thanh Lâm giáo huấn “Đệ ngủ rất xấu, đá phải bụng phụ hậu làm sao bây giờ? Không được đi ầm ĩ lúc phụ hậu ngủ, có nghe hay không?” Vân Dật bị mắng nhiều, cũng sẽ không lại bò lên giường, ghé vào bên giường im lặng coi chừng, thường thường liền ghé vào bên giường ngủ. Ngày một ngày trôi qua, Thanh Lâm mỗi ngày dặn dò đệ đệ muội muội đi học đường xong liền về trong Hồi Nhạn cung cùng Tạ Nhạn Thanh, nhìn hắn xử lý hậu cung sự vụ, đến rồi thời gian lâu dài nhắc nhở hắn đi nghỉ ngơi. Thanh Lâm đã sắp tròn mười sáu, ma ma trong cung sớm đã bắt đầu truyền thụ các việc cần chú ý trong vấn đề dựng tử hậu cung, dù sao cũng là người phải làm nữ hoàng, sớm hiểu một ít luôn luôn tốt. Thanh Lâm coi như là thông minh, từ ma ma học thủ pháp liền cẩn thận giúp quân hậu xoa thai bụng và thắt lưng, từng chút giảm bớt hắn mệt nhọc. Ta cũng thường xuyên căn dặn Thanh Lâm ở trong cung cẩn thận bồi Nhạn Thanh. Ngày gần đây có sứ thần ngoại quốc đến nghị sự, ta bận rộn không thoát được thân. Nó thật ra lại nghe lời, ngoan ngoãn gật đầu, liền mang theo đệ đệ muội muội trở về nhà nghỉ ngơi, khiến ta ở bên trong phòng ngủ cùng Nhạn Thanh. Ta ngồi ở bên giường, đem người ôm, chậm rãi xoa bụng đã trở nên tròn vo trước người hắn, “Lớn lên thật nhanh, đều đã sáu tháng” ta cọ cọ mặt của Nhạn Thanh “Sắc mặt cũng tốt hơn chút, trước đó vài ngày còn gầy gò, khiến ta thấy mà đau lòng” Nhạn Thanh cúi đầu cười cười” Tiểu tử kia thật nghịch ngợm, trong khoảng thời gian này khá một chút” Đợi đến bảy tháng, bụng Nhạn Thanh đã rất lớn, Thanh Lâm một tấc cũng không rời coi chừng hắn, ta mới phóng tâm mà đi xử lý việc trong triều. Hôm nay khí trời sáng sủa, liền mang theo Vân Dật Vân Cận đi trong ngự hoa viên chơi, Thanh Lâm cẩn thận đỡ hông của quân hậu, giúp hắn nâng bụng tròn vo. Ngày ngày Nhạn Thanh ở trong cung lâu, lâu rồi không đến ngự hoa viên ngắm cảnh, lúc này cũng tâm tình thư sướng, thấy mấy tiểu hoàng tử tiểu hoàng nữ ở một bên vui đùa, liền cho Vân Dật và Vân Cận đi qua. Hai tỷ đệ sôi nổi gia nhập vào, Thanh Lâm đỡ hắn ở một bên thưởng thức mẫu đơn trong vườn. Làm như cảm giác được tâm tình vui vẻ của phụ thân, thai nhi trong bụng cũng không nhịn được vội vàng tưởng tham gia náo nhiệt, Nhạn Thanh cúi đầu vỗ nhẹ nhẹ bụng, cười nói “Tiểu tử kia nhưng lại nháo”, Thanh Lâm đứng ở bên cạnh hắn khiến hắn có thể dựa vào, thân cao ngang Nhạn Thanh, cũng đủ cho hắn một chỗ dựa để nghỉ ngơi. Thanh Lâm chậm rãi xoa bụng hắn, an ủi hài tử trong bụng. Đột nhiên, Vân Dật Vân Cận Thải Hà bên cạnh kinh hô thành tiếng “Quân hậu cẩn thận! ——” Thanh Lâm và Nhạn Thanh quay đầu nhìn phương hướng bọn họ, cũng không có chú ý tới một viên túc cầu đã phi tới đỉnh đầu, đợi được lấy lại tinh thần thì, túc cầu đã bay thẳng đụng vào bụng trước người Nhạn Thanh “A ——” Nhạn Thanh và Thanh Lâm hai người bị đụng ngã ra sau, trong hốt hoảng Thanh Lâm chỉ lo Tạ Nhạn Thanh,, ôm chặt lấy thân thể của hắn. Đau đớn kịch liệt từ phía sau mình truyền đến, Thanh Lâm không để ý tới đau đớn, chỉ chú ý ôm lấy người trước người, “Phụ hậu, thế nào, có sao không” Làm sao sẽ không có việc gì, mới vừa rồi túc cầu đụng ngay bụng, bụng Nhạn Thanh run rẩy kịch liệt, Nhạn Thanh trực tiếp đau ra mồ hôi lạnh, “Ách… Thanh Lâm… Kêu thái y… Kêu thái y” Bụng dưới truyền đến đau đớn kịch liệt khiến lòng của Nhạn Thanh hung hăng trầm xuống, “A… Đau quá…” Thanh Lâm mạnh ngẩng đầu nhìn thấy dưới áo bào màu trắng ngà, giữa hai chân, chảy xuống một dòng máu đỏ chói mắt. Thải Hà luống cuống tay chân đi gọi thái y và hạ nhân đến, Thanh Lâm Lâm ôm thật chặt Tạ Nhạn Thanh, “Phụ hậu, không có việc gì, không có chuyện gì” Cả người Tạ Nhạn Thanh đang không ngừng run rẩy, tiếng rên rỉ không ngừng tràn ra khỏi miệng, tay gắt gao nâng bụng trước người. Chờ ta chạy tới Hồi Nhạn cung, thấy sắc mặt Nhạn Thanh tái nhợt nằm ở trên giường, ta nắm chặt tay. Ta tiến lên đem người ôm vào trong ngực, vuốt mặt của hắn không ngừng mà nhẹ giọng an ủi, “Ách… Bệ hạ… Hài tử… A ừ… Đau quá” Nhạn Thanh đau đến ra mồ hôi lạnh, chau mày. Thái y đang dặn dò hạ nhân sắc thuốc, ta ôm người dậy, cách chăn nhẹ nhàng xoa bụng đang không ngừng rung động của hắn, “Nhạn Thanh, không có chuyện gì, ngoan. Ta ở chỗ này đây, đừng sợ” ” đem người ôm vào trong ngực không ngừng dụ dỗ, chờ Thải Hà bưng chén thuốc đến, ta từng thìa từng thìa thổi cho nguội liền đút cho hắn. Uống hết chén thuốc, Nhạn Thanh ra một thân mồ hôi, ta không có vội vã thay y phục cho hắn, mà là ôm hắn nằm trong chăn dỗ người chậm rãi ngủ. Trong lúc ngủ hắn cũng không quên đỡ bụng, ta đau lòng hắn ôm sát chút, xoa bụng của ấm áp của hắn. Chờ hắn ngủ say, ta dịch góc chăn cẩn thận, dưới thắt lưng hắn đặt một cái gối mềm, mới đứng dậy đi tìm thái y. “Bệ hạ, quân hậu thân dựng đã gần tám tháng, dựng bụng đã bị va chạm mạnh, thai nhi tuy nói là bảo vệ, nhưng đã nỏ mạnh hết đà, huống chi trước đây thắt lưng quân hậu bị thương, mặc dù trước đó được điều dưỡng gần như ổn định, nhưng lúc mang thai song thai đối thắt lưng còn là tạo thành tổn thương nhất định, bình thường còn không biểu hiện ra, chịu trận họa vô đơn chí này, tất cả đều phát ra” Ta nhíu chặt mày, từ lâu nghĩ đến tình huống không tốt, nhưng không nghĩ tới là dày vò như thế. “Vi thần vừa thêm vào trong thuốc giữ thai một lượng thuốc giảm đau vừa phải, quân hậu có thể yên giấc, nhưng loại thuốc này dù sao đối với dựng thể có hại, vi thần không dám dùng nhiều, đợi sau khi quân hậu tỉnh lại, tất sẽ không tránh khỏi đau đớn bụng dưới cùng với sau thắt lưng” “Có thể có biện pháp giải quyết?” “Biện pháp giải quyết có hai cách, một là cho quân hậu uống thôi sản dược” ta nhíu mi “Bệ hạ cũng biết, thôi sản dược đối dựng phu thương tổn cực đại, với tình trạng thân thể của quân hậu bây giờ căn bản chịu không nổi đau đớn do trợ sản, vi thần cũng không cân nhắc cách này, phương pháp thứ hai là dùng tuyết liên của Lâm quốc làm thuốc, tuyết liên sinh ra trên băng, có tác dụng giảm đau, đối với thai nhi vô hại, tính ôn, cho vào sắc cùng với phương thuốc giữ thai vi thần khai, có thể đem đau đớn trong khoảng thời gian này của quân hậu giảm đến nhỏ nhất, nhưng là khó giữ được hơn chín tháng, nói cách khác thai này nhất định sinh non, thả ở sinh sản thì không thể lại dùng tuyết liên, cảm giác đau trước đây đè xuống sẽ vồ đến, đối với sinh sản đau nhức sẽ nặng thêm không chỉ mấy lần” Ta âm thầm ổn định ngực độn đau, siết chặc nắm tay, “Dùng tuyết liên.” Sau lần ngoài ý muốn này, ta không ở trong ngự thư phòng sử lý triều sự, mà là để Tô Bỉnh Thịnh đem sổ con dời đến Hồi Nhạn cung, , trên nhuyễn tháp phê sổ con, khiến Nhạn Thanh nằm ở trong lòng ta, giúp hắn an ủi bụng to lớn. Ta không dám rời đi hắn nửa bước, đi đâu đều muốn người ôm, Ngày một ngày một ngày trôi qua, bụng Nhạn Thanh cũng càng lúc càng lớn, lớn đến Vân Dật giang hai tay ra đều ôm không tới. Vân Dật và Vân Cận tan học, hai tỷ đệ thường thường chạy đến phòng ngủ ghé vào trên bụng của Nhạn Thanh nói chuyện, mỗi lần đều bị Thanh Lâm dạy bảo. Ta đem thời gian vào triều ngày càng giảm bớt, hạ triều liền chạy về Hồi Nhạn cung, rất sợ Nhạn Thanh phát động thì ta không bên người, một mình hắn chịu đựng kịch liệt sinh đau. Bởi vì sợ hắn lo lắng, ta vẫn chưa đem chuyện dùng tuyết liên và hài tử sẽ sớm ra đời nói cho hắn biết. Khi thai nhi đã đầy chín tháng, mỗi ngày ta đều treo trái tim, buổi tối lúc ngủ ôm Nhạn Thanh, xoa vòng tròn trên bụng đã hơi rủ xuống của hắn, cằm cà cà đỉnh tóc mềm mại, “Thắt lưng gần nhất có đau không?” Cả người hắn ghé vào trong lòng ta, hơi ấm áp thở trên hõm vai ta “Có điểm, bụng lớn, có lúc đứng sẽ khó chịu” Ta chậm rãi xoa ấn thắt lưng hắn, ta khiến Nhạn Thanh mỗi đêm đều nằm nghiêng ngủ, đem bụng to lớn đều đặt ở trên bụng bằng phẳng của ta, mới khiến một đêm không để bụng đè nặng thắt lưng. Ta đi vào triều thì Thanh Lâm tự giác đảm đương trách nhiệm chăm sóc Nhạn Thanh, nàng đã lớn, tâm tư lại tinh tế, biết phụ thân sinh nàng thì bị thương thắt lưng, vẫn luôn có mang hổ thẹn, lúc Nhạn Thanh mang thai Vân Dật Vân Cận thì nàng vẫn chưa đủ lớn để hiểu biết, lần này mang thai Thanh Lâm liền trước sau cùng, muốn cho phụ thân ít chịu nhọc. Không nghĩ tới ở ngự hoa viên ngắm cảnh thì ra cái chuyện ngoài ý muốn, khi Nhạn Thanh ngã vào trong ngực nàng, bụng run rẩy kịch liệt, hạ thân chảy ra máu, Thanh Lâm cả người đều luống cuống, sau đó ở trong viện quỳ một ngày, là Nhạn Thanh phát hiện khuyên mới bằng lòng đứng dậy. Ta lúc đó còn rất cảm khái, nữ nhi biết hiếu thuận, là chuyện tốt, huống chi Thanh Lâm tương lai là phải thừa kế ngôi vị hoàng đế, trở thành nữ hoàng. Hôm nay Nhạn Thanh ăn xong đồ ăn sáng, cùng Thanh Lâm ngồi ở trong viện trên băng đá trò chuyện, chống vào trước bàn đá, Thanh Lâm lo âu nhìn rất sợ bụng Nhạn Thanh bị đè nặng. Nhạn Thanh chống lại ánh mắt của nàng, cười cười “Không có việc gì, phụ hậu cẩn thận mà” ngày hôm nay hài tử trong bụng có chút xao động, bụng dưới hơi phát đau, nhưng mới hơn chín tháng, Nhạn Thanh vẫn chưa suy nghĩ nhiều. Thải Hà bưng hai chén canh hoa đào đến, Nhạn Thanh cúi người múc một muỗng vừa muốn đút vào miệng, bụng đỉnh vào bàn đá, đột nhiên xuất hiện một trận đau đớn từ dưới bụng nổ tung. “A –” thìa rơi vào trong chén va chạm phát ra tiếng vang thanh thúy, Thanh Lâm lập tức ngồi dậy đỡ lấy người đang lung lay, “Phụ hậu, làm sao vậy?” Đột nhiên đau đớn xâm nhập thần kinh Nhạn Thanh, hắn nắm thật chặt Thanh Lâm cánh tay của, hàm răng hơi run rẩy, “Ách… Có thể là muốn sinh… Thanh Lâm, đỡ ta đứng lên” Một tay Thanh Lâm nâng bụng to lớn trước người hắn, một tay vững vàng đỡ lấy hông của hắn, đứng lên thì thai nhi truỵ xuống khiến xương chậu chống đỡ không ít, đau đớn kịch liệt từ hạ thân truyền đến, Nhạn Thanh suýt nữa không đứng vững, Thanh Lâm vững vàng đỡ lấy hắn. “Ách… Vào phòng… Hô… Chuyện gì xảy ra, a –” Đau đớn không giống tầm thường khiến Nhạn Thanh ý thức được tình huống không thích hợp, sau thắt lưng, trước người, bụng dưới cảm nhận sâu sắc thực sự quá kịch liệt, chỉ chốc lát sau để người ra một thân mồ hôi lạnh. Thanh Lâm nhận thấy được không đúng lắm là bởi vì từ trong viện đến trong phòng chẳng qua mười mấy thước, cung lui của Nhạn Thanh thập phần kịch liệt, khoảng cách lại quá ngắn, Thải Hà nghe được tiếng rên rỉ trong sân vội vàng chạy đến cùng Thanh Lâm cùng nhau đỡ Nhạn Thanh đã đứng không vững. Thanh Lâm ngồi xổm người xuống dò xét thai nhi, phát hiện đã xuống dưới, nguy rồi, có thể là cấp sinh, trong lòng nàng trùng xuống, sinh non hơn nữa cấp sinh, thực sự không thể có chút sai lầm nào, nhớ kỹ bệ hạ hẳn là liền mau trở lại, Thanh Lâm âm thầm ổn ổn tâm thần, từng bước một đỡ Nhạn Thanh đi vào phòng sinh. Thanh Lâm và Thải Hà mỗi người đỡ một bên, từng bước một đi hướng phòng sinh, Nhạn Thanh nhiều lần đau đến cả người trượt xuống, được nâng vững vàng mới không có ngã xuống đất. Lúc vừa muốn bước qua cửa phòng sinh thì, một trận đau đớn kịch liệt từ dưới hạ thân nổ tung, Nhạn Thanh đau đến buông lỏng ra hai tay ngã về phía trước. “A ——” Thanh Lâm phản ứng đúng lúc ôm lấy thân thế hắn, đem người ôm lấy liền kiểm tra hạ thân, một dòng nước trong suốt từ giữa hai chân chảy xuống, không tốt, nước ối vỡ, quá nhanh. Thanh Lâm muốn ôm người lên, mới phát hiện nàng căn bản ôm không được thân thể hoài thai chín tháng trầm nặng, chỉ có thể cùng Thải Hà hai người cùng nhau đỡ hắn đặt lên sinh giường. Mới một hồi, Nhạn Thanh đã đau đến nhanh mất đi ý thức, sắc mặt tái nhợt, ngực kịch liệt phập phòng, chờ ta vào phòng sinh thấy chính là bộ dạng hắn nằm ở trên sinh giường vô lực giãy giụa. “Bệ hạ, nước ối đã vỡ, là cấp sinh” Lòng đau xót, mới một thời gian ngắn, cả người Nhạn Thanh dường như trong nước mới vớt ra, mồ hôi thấm ướt tóc dính trên mặt, hắn đã sắp nhắm mắt lại đau ngất đi, ta tiến lên lên đem người ôm lấy, nâng mặt của hắn mà hôn, “Nhạn Thanh? Nhạn Thanh, không nên ngủ, mở mắt ra nhìn ta một chút, là ta, ta tới rồi, đừng sợ” Hắn chậm rãi mở mắt, nước mắt chảy xuống, “Đau quá… Bệ hạ… Đau quá… “ Ta đau lòng đem người ôm chặt “Ừ, ta biết, Nhạn Thanh chịu khổ, tiếp tục, hài tử liền mau ra đây đi, chúng ta lại dùng điểm lực” Sản khẩu đã mở rộng ra, tóc thai nhi đã để ở sản khẩu, chỉ cần lại dùng chút lực, sẽ theo nước ối trượt ra tới, ta khiến Thanh Lâm ở sản khẩu đón thai nhi, ta ôm lấy thân thể Nhạn Thanh, cầm tay hắn, “Tốt, Nhạn Thanh, tiếp tục, dùng sức” “A ————” Một tiếng đau kêu vang vọng phòng sinh, Nhạn Thanh nắm tay của ta dùng sức đến run, sau đó cả người thoát lực ngã vào trong lòng ta, “Là đệ đệ” Thanh Lâm ôm lấy thân thể trơn trượt của thai nhi, ta đem Nhạn Thanh đặt lên giường, nhẹ nhàng đè xuống bụng của hắn đem cuống rốn đẩy ra, cắt cuống rốn, lại cẩn thận kiểm tra có hiện tượng xuất huyết hay không, xác nhận xong không có, mới đưa người ôm đi dục trì tắm rửa. Nhạn Thanh sau khi sinh hạ thai nhi đã mất đi ý thức, vừa hạ triều thì nghe được tin Nhạn Thanh phát động, ta đã phái Tô Bỉnh Thịnh đi mời thái y, lúc này thái y đang bận sắc chén thuốc, tuyết liên đối với chỗ đau chỗ đau cải thiện cũng không tác dụng quá lớn, phải thật tu dưỡng thương tổn phụ thể ở hông do ngoài ý muốn sinh non mang tới, hay là muốn tiếp tục tu dưỡng mấy ngày. Ta ôm người từ trong bồn tắm ra, cầm tấm khăn bọc lấy thân thể đi hướng phòng ngủ, nhìn người sắc mặt tái nhợt nằm ở trên giường, nghĩ thầm, sau đó không bao giờ… Khiến hắn sinh nữa… Đem người ôm thật chặt, tay ở sau thắt lưng nhẹ nhàng xoa, hôn một cái bờ môi của hắn, Nhạn Thanh cực khổ rồi.
TỪ THỨ NỮ ĐẾN HOÀNG HẬU Tên xuất bản Mệnh Phượng Hoàng Hoại Phi Vãn Vãn Văn án Cuối cùng ta cũng hiểu được rằng, một khi nữ nhân đã khát vọng quyền lực thì họ sẽ càng trở nên tàn nhẫn và tuyệt tình hơn so với nam nhân. Ở Tang gia, ta mang danh là tam tiểu thư nhưng không khác gì một cái bóng mờ nhạt và lặng lẽ, chỉ vì ta là con gái của tỳ thiếp, mà người tỳ thiếp này còn xuất thân từ chốn lầu xanh. Các tỷ tỷ của ta có thể một bước bay lên cao trở thành phượng hoàng, còn thân phận hèn mọn như ta, chỉ xứng làm tỳ thiếp. Ta không muốn làm tỳ thiếp, bọn họ muốn ta trở nên hèn mọn, ta càng phải sống cuộc sống được vạn dân kính ngưỡng! Tỷ muội chung một chồng, đến cuối cùng là tình thâm, hay là thù hận? *** Rồi một ngày, ta và hắn bốn mắt nhìn nhau. Hắn nâng cằm ta, đôi mắt phượng hẹp dài giống như nổi lên ý cười “Dùng ngoại hình của ngươi cũng được, dùng trí tuệ của ngươi cũng được, cái trẫm muốn thấy, là Bắc Tề mất nước!” Ta nở nụ cười, chẳng qua chỉ là mất nước mà thôi. Hồng nhan họa thủy, ta nguyện gánh vác! *** Rồi một ngày, ta và hắn đối mặt nhau, trên chiến trường. Như vẫn cách nhau một bức màn ngày trước, hắn cúi đầu, chất giọng khàn khàn mệt mỏi truyền đến “Chưa bao giờ nghĩ tới trong bao năm như vậy, ta lại tự mình đào tạo ra một đối thủ ngang tài ngang sức.” Ta nở nụ cười, không phải chưa bao giờ nghĩ tới. Số phận của một quân cờ, đến cuối cùng chỉ là đồ bỏ đi! *** Rồi một ngày, ta với hắn gần trong gang tấc mà biển trời cách mặt. Hắn nhìn về xa xa, che dấu đi sự cô đơn, thay vào đó là một nụ cười như thoải mái “Khi đó ta đã từng nói, chỉ cần muội thích, ta sẽ cho. Bây giờ, cũng thế.” Ta nở nụ cười, đó cũng là một kiểu khóc. Thanh mai trúc mã, giờ chỉ còn là hồi ức. Có thể nói đây là cuốn truyện cung đấu dài nhất mà Thỏ từng đọc, trong kindle nó dài đến tận hơn 55k trang >..<, rồi bày mưu tính kế, ta lừa ngươi gạt để đối phó với những phi tần trong cung, bao gồm hai tỷ tỷ của nàng. Từ một cung nữ thấp bé ai ai cũng có thể chà đạp, nàng trở thành Đàn phi được HHTK sủng ái, rồi sau đó thoắt cái trở thành công chúa Trường Phù của Đại Tuyên thông minh cơ trí trên chiến trường, và rồi cuối cùng, ngồi trên phượng giá lộng lẫy bước lên ngôi vị Hoàng hậu cao quý nhất của Thiên triều. Trong suốt quá trình gian nan ấy, Tang Tử đã là xiêu lòng biết bao nhiêu bậc quân tử, từ thanh mai trúc mã Cố Khanh Hằng chỉ vì muốn bảo vệ nàng mà quyết định trở thành thị vệ trong cung, đến Tô Mộ Hàn – vị tiên sinh bí ẩn đã dạy dỗ nàng cả về tri thức lẫn tri tâm, vị thái tử tiền triều không màn danh lợi nhưng vì lời hứa với bằng hữu mà trở thành quân sư bảo vệ Bắc Tề, và cuối cùng là Hạ Hầu Tử Khâm, hoàng đế Thiên triều cao ngạo ngay từ lần đầu tiên gặp đã lần lượt đẩy Tang Tử vào tình cảnh nguy hiểm, rồi từ tức giận cho đến hiếu kì, thích thú, cuối cùng là trân trọng và yêu thương. Cho dù là ai đi chăng nữa thì mỗi người họ đều chiếm một phần rất quan trọng trong tim của Tang Tử, là những người mà Tang Tử muốn được quan tâm, chăm sóc, thậm chí là bảo vệ cả đời. Có lẽ khi đọc đến cuối truyện mọi người sẽ còn tiếc nuối mãi hình bóng của Tô Mộ Hàn và thắc mắc không biết y còn sống hay không? Thỏ thì cảm thấy rất mãn nguyện khi đọc xong kết thúc, vì thỏ cho rằng TMH vẫn còn sống, khi đó nếu thực sự TMH đã chết thì Thanh Dương chắc chắn sẽ không ngoan ngoãn ngồi đánh xe ngựa như thế mà đã bất chấp tất cả xông chết đâm một nhát cho Tang Tử rồi, còn cả chuyện viên thuốc và ngôi mộ nữa, điều đó càng làm Thỏ chắc chắn hơn. Tất nhiên đó chỉ là suy luận riêng của Thỏ, còn mọi người nghĩ thế nào thì tuỳ thuộc vào mỗi người, nhưng Thỏ nghĩ rằng cũng không ai muốn TMH chết đâu phải không? - Câu chuyện đã kết thúc, nhưng Thỏ vẫn còn tiếc nuối cho rất nhiều nhân vật trong truyện, tiếc cho sự cô đơn của Khanh Hằng, tiếc cho cái chết bi thảm của Triêu Thần, tiếc cho tình yêu vô vọng của Thiên Lục… Dù thế nào đi nữa thì cũng rất vui cho Tang Tử vì đã có được tình yêu mà nàng hằng mong đợi, đó là thứ tình cảm vượt qua bao rào cản địa vị, âm mưu để tiến tới sự tin tưởng tuyệt đối và sự quan tâm hết mực với đối phương. Còn với Hạ Hầu Tử Khâm, y chắc chắn sẽ không ngờ cô cung nữ ngày ấy dám cả gan thất thố trước mặt mình lại trở thành người con gái luôn kề vai sát cánh bên cạnh mình trong mọi tình huống khó khăn hay sung sướng sau này, và đúng như Tấn vương đã từng nói “Có nương nương bên cạnh là may mắn của hoàng huynh”, Tang Tử vẫn sẽ mãi là mảnh ghép hoàn chỉnh nhất trong cuộc đời của Hạ Hầu Tử Khâm từ đây cho đến mãi về sau này. Download ebook các bạn vào đây nhá MDH hoặc search gg^^
Hiếu Thành Nhân Hoàng hậu chữ Hán 孝誠仁皇后, tiếng Mãn ᡥᡳᠶᠣᠣᡧᡠᠩᡤᠠᡠᠨᡝᠩᡤᡳᡤᠣᠰᡳᠨᡥᡡᠸᠠᠩᡥᡝᠣ, Möllendorff hiyoošungga unenggi gosin hūwangheo, Abkai hiyouxungga unenggi gosin hvwangheu; 26 tháng 11 năm 1653 – 16 tháng 6 năm 1674, còn được biết đến với thụy hiệu ban đầu là Nhân Hiếu Hoàng hậu 仁孝皇后, là nguyên phối Hoàng hậu của Thanh Thánh Tổ Khang Hi Đế, sinh mẫu của Phế Hoàng thái tử, Lý Mật Thân vương Dận Nhưng. Suốt cuộc đời Khang Hi Đế, bà là vị Hoàng hậu khiến vị Hoàng đế dù có hậu cung đông đảo này không bao giờ quên được. Đến tận vài chục năm sau, sau khi Hoàng hậu qua đời, Khang Hi Đế vẫn vào ngày giỗ của bà, dành trọn một ngày ở bên mộ của bà, không làm gì khác dù có quốc sự quan trọng. Sự trân trọng bà còn thể hiện ở chỗ Khang Hi Đế nhất quyết lập con trai bà, Dận Nhưng mới 2 tuổi làm Hoàng thái tử, trở thành điển cố có một không hai. Bà cũng là một trong 4 vị Hoàng hậu chính thức của nhà Thanh có lễ đại hôn, tức là phong Hoàng hậu ngay ngày đại hôn lễ, rước kiệu đi qua Đại Thanh môn, mà không phải từ Tiềm để phong lên hay Phi tần tấn phong. Những người kia là Phế hậu Tĩnh phi, Hiếu Triết Nghị Hoàng hậu và Hiếu Định Cảnh Hoàng hậu.
Ngày cập nhật 25/08/2021 2234 Lượt xem 6512 lượt Trạng thái Hoàn thành Truyện dài 235 chương 19 tậpNguồn Cung Quảng Hằng Văn Án Truyện Một khi nữ nhân đã khát vọng quyền lực thì họ sẽ càng trở nên tàn nhẫn và tuyệt tình hơn so với nam nhân. Thông minh, tinh ranh, mạnh mẽ nhưng nàng xuất thân lại là con của tỳ thiếp có gốc là gái lầu xanh. Nàng từ nhỏ đã hứng chịu rất nhiều bất công, mang danh là tam tiểu thư nhưng không khác gì một cái bóng mờ nhạt và lặng lẽ. Nàng vẫn cứ kiên trì vương lên, muốn sống cuộc sống được vạn dân kính ngưỡng... Quảng cáo Đọc Truyện Cho Bạn Chúc Các Bạn Nghe Truyện Vui Vẻ! ^^ Tốc độ 1 Trạng thái Hoàn thành Truyện dài 235 chương 19 tậpNguồn Cung Quảng Hằng Ủng hộ Donate cho kênh Quảng cáo Danh sách chương Văn Án Truyện Một khi nữ nhân đã khát vọng quyền lực thì họ sẽ càng trở nên tàn nhẫn và tuyệt tình hơn so với nam nhân. Thông minh, tinh ranh, mạnh mẽ nhưng nàng xuất thân lại là con của tỳ thiếp có gốc là gái lầu xanh. Nàng từ nhỏ đã hứng chịu rất nhiều bất công, mang danh là tam tiểu thư nhưng không khác gì một cái bóng mờ nhạt và lặng lẽ. Nàng vẫn cứ kiên trì vương lên, muốn sống cuộc sống được vạn dân kính ngưỡng...
từ thứ nữ thành hoàng hậu