Nghị định 53 quy định chi tiết một số điều của Luật An ninh mạng có hiệu lực thi hành từ hôm nay, ngày 1/10. Tại Nghị định này, Chính phủ đã quy định các loại dữ liệu Internet phải được lưu trữ tại Việt Nam.
Hội nghị trao đổi ý kiến giữa Tạp chí Quốc phòng toàn dân với đại biểu bạn đọc, cộng tác viên Quân khu 1. Toàn quân tiếp tục đẩy mạnh công tác dân vận trong tình hình mới. Lực lượng vũ trang tỉnh Bắc Kạn phát huy vai trò nòng cốt xây dựng nền quốc phòng toàn dân
Chương trình "Tỏa sáng nghị lực Việt năm" 2022 và Lễ tuyên dương Tỏa sáng nghị lực Việt năm 2022 do Trung ương hội Liên hiệp Thanh niên Việt Nam, Ủy ban Quốc gia về người khuyết tật Việt nam cùng Công ty TCP Việt Nam tổ chức nhằm lan tỏa sức mạnh từ những tấm gương
Quyết định 2122/QĐ-BYT năm 2022 về Hướng dẫn chẩn đoán và điều trị sau nhiễm COVID-19 ở người lớn do Bộ trưởng Bộ Y tế ban hành
Đàm phán giá 19 thuốc sử dụng nhiều, giá giảm trung bình 19,1%. Trung tâm Đấu thầu mua sắm thuốc quốc gia cho hay đang tiến hành đàm phán giá 66 thuốc, đây đều là các thuốc biệt dược có số lượng người sử dụng lớn, giá trị thuốc sử dụng từ 100 tỉ đồng/năm trở lên.
Khích Chính vốn tên Toản, từ nhỏ cha mất, mẹ tái giá, nên phải sống tự lập, tuy nghèo nhưng hiếu học, đọc khắp các sách. Khi trưởng thành nhờ văn tài, được vào triều làm Bí thư lại, chuyển làm Lệnh sử, thăng chức Lang, rồi làm Lệnh.
mVBo6Ur. Có được không?Được cái rắm ấy!Khoảnh khắc đó, Lục Chinh hơi ngẩn người, thậm chí sợ rằng tiếp theo đó cô sẽ đại nghịch bất đạo buông lời “cuồng ngôn”!Anh càng sợ mình sẽ không trốn thoát được khỏi ma chướng do tiểu yêu tinh này bày sao thì, anh cũng là một người đàn ông, cũng có nhu cầu sinh lý không thể bình thường hơn được nữa, huống hồ, người anh đang phải đối mặt không phải là một người phụ nữ bình thường mà là một tiểu hồ ly vô cùng quyến rũ!“Lo lắng sao?” Nghiêng đầu nhìn Chinh không đáp lại.“Tại sao anh lại không nhìn tôi?” Đàm Hi nhìn thẳng vào mặt anh nhưng không thể nắm bắt được ánh mắt của người đàn uể oải và thất bại nặng nề dâng lên.“Tại sao không nhìn tôi?”“…”“Tôi đẹp mà!”“…”“Nói đi, tôi có đẹp không?” Giơ tay ra, bóp lấy mặt gia gạt tay ra, “Đừng có động chân động tay.”“Sợ cái gì chứ? Những chuyện như thế này, người chịu thiệt là con gái mà.”“Biết là chịu thiệt rồi mà vẫn còn làm sao?”Đàm Hi nhếch miệng cười khúc khích, đôi mắt mở to có sương mù bao phủ, “Ai bảo anh đáng yêu như vậy chứ? Hi hi…”Nói xong, còn vỗ hai cái lên gương mặt tuấn tú, không đau, nhưng lại vô cùng thân Nhị gia choáng váng, ngây người, sửng sốt, quẫn bách đến cực hầu chuyển động lên xuống, đôi mắt màu đen chớp chớp, biểu cảm trên gương mặt nhăn nhó thành cái bánh quai chèo, vẻ mặt ấy lập tức khiến cho cô nàng nào đó phải bật cười khanh đủ rồi, cô xoa bụng, cằm đè lên vai người đàn ông.“Lục Chinh, tôi không thích Tần Thiên Lâm.”Cô cảm giác được rõ ràng cơ thể người đàn ông cứng đờ, mặc dù chỉ trong một khoảnh khắc rất ra, lại là một kẻ biết rõ chuyện này…Chuyện do một tay nguyên chủ gây ra, bây giờ lại đổ hết lên đầu cô, nghĩ thôi cũng đã thấy ấm ức rồi…“Anh không tin sao?”Người đàn ông di chuyển ánh mắt, “Không liên quan đến tôi.”Giỏi lắm!Đàm Hi thầm mắng, nhưng trên mặt lại không hề có chút bất mãn nào, chỉ ồ một tiếng, rủ mắt xuống, không nói gì gia lạnh lùng liếc nhìn, “Còn muốn cưỡi đến khi nào nữa? Xuống xe.”Nói xong, mới giật mình nhận ra chữ “cưỡi” kia có ý nghĩa bóng bẩy đến ràng, Đàm Hi cũng phát hiện ra, mỉm cười, ánh mắt dần mê ly hơn.“Không xuống, tôi muốn lên, lên anh.”“Chó con! Nhìn rõ xem ông đây là ai đi!”Dù gì anh cũng đã ăn cơm gạo hai mươi mấy năm, lại bị một con nhóc vắt mũi chưa sạch trêu chọc ư?Nhất thời, vừa tức vừa hận!“Anh là Lục Chinh, là cậu của Tần biến thái, là người đàn ông… tương lai của tôi! Hi hi…”“Ăn nói bậy bạ! Tôi nói lần cuối, cút xuống!”“Không cút!”“Có tin ông…”“Đánh tôi à?”Lục Chinh “…”Rốt cuộc anh đã tạo nghiệt gì, sao ông trời lại phái tiểu yêu tinh này đến xử lý anh như thế cơ chứ?“Ôi… nóng quá.”Lẩm bẩm một câu, rồi đột nhiên không có động tĩnh gì nữa.“Đàm Hi?”Lục Chinh nhíu mày, nâng gương mặt nhỏ nhắn kia lên đặt vào trong lòng, đẩy những sợi tóc tán loạn ra, những chỗ chạm vào nóng đến đáng sợ.“Đàm Hi, cô tỉnh lại đi!”“Ưm… Hề Hề nóng… khó chịu quá… mẹ ơi…”Hai giọt nước trong suốt óng ánh từ hốc mắt rơi xuống, rơi xuống mu bàn tay người đàn ông, mơ hồ cháy nghiêm trọng trong mắt khó mà che dấu lâu sau, một tiếng than nhẹ thốt ra từ cánh theo sự bất đắc dĩ, nhưng lại khó thoát như lâm vào vũng đầm lầy, rõ ràng đã biết là cái bẫy do số phận giăng ra nhưng lại không thoát ra được, cứ cố gắng mãi nhưng vẫn thua người đang ở phía trên xuống, ấn vào ghế lái phụ, một tay thắt dây an Hi giãy dụa.“Ngoan ngoãn đi!”“Lục Chinh?”Người đàn ông ngẩng đầu, lạnh lùng liếc nhìn, Đàm Hi rùng mình một cái, ngay cả hàm răng cũng va vào nhau lộp cộp.“Cảm thấy thế nào rồi?”“Nóng… rồi lại lạnh…”Trên người Đàm Hi chỉ quấn một chiếc khăn tắm mỏng manh, bên ngoài là áo vest, đôi chân dài trắng nõn lộ ra bên ngoài, chân đi đôi dép tông, mái tóc ướt sũng thả ra giống như thảm cỏ nước dập dềnh dưới đáy biển, môi trắng nhợt đến đáng sợ, lúc này, cô đang co rúm người lại, đâu còn chút khí thế nào như vừa nãy nữa?Người đàn ông nhíu chặt mày lại, dứt khoát quyết định, “Đi bệnh viện.”“Không đi!” Một giây trước còn run rẩy lẩy bẩy đáng thương, bỗng nhiên dựng lông lên, “Tôi không đi!”“Đàm Hi, đừng có cứng đầu!”“Không đi!”“Nghe lời.” Anh nhẹ giọng trấn an.“Không đi! Không đi! Mẹ kiếp, anh có hiểu tiếng người không hả? Tôi đã nói là không đi rồi – có chết cũng không đi!”“…”Người đàn ông tức đến hai tay run rẩy, lồng ngực phập phồng mạnh sâu một hơi, cắn răng thật chặt, Đàm Hi cố gắng để bản thân bình tĩnh lại.“Nếu như anh cứ bắt tôi đi bệnh viện, thì bây giờ dừng xe lại ngay.”Két!“Cô muốn gây chuyện đến bao giờ nữa hả?” Người đàn ông nghiến răng nghiến lợi.“Tôi không đi bệnh viện. Mở cửa!”“Đàm Hi, bây giờ không phải là lúc cô giở tính khí trẻ con ra.”“Tôi biết, tôi rất bình tĩnh, tôi chỉ không muốn đi bệnh viện thôi!”“Cô tự làm tự chịu!”Lạch cạch!Cửa xe mở này, Đàm Hi đi rất dứt khoát, đẩy cửa, xuống xe, đóng cửa, không quay đầu qua con đường dày đặc xe qua lại, hòa vào dòng người, lưng cô thẳng tắp, thanh tao như cây trúc, nhưng điều kiện tiên quyết là bỏ qua dáng đi chệnh choạng lên vô lăng, Lục Chinh tức giận đến hai mắt đỏ ngầu.“Chó con!”Đạp mạnh chân ga, một giây sau, chiếc xe đã lao đi như mũi tên rời khỏi cây cung, vọt nhanh về phía trước, biến mất trên đường phố…
“Đều là hiểu lầm thôi.” Nghiêm túc, vẻ mặt cực kỳ thành đàn ông không nói gì, vẫn nhìn cô chằm Hi hoảng rồi lại giơ tay định kéo bàn tay đang giữ lấy cằm mình ra nhưng lại chẳng lay chuyển kéo, còn dùng thêm không động nổi.“Đau...” Cô bẹp miệng, nước mắt như sắp tràn khỏi Chinh thở dài, cầm lấy tay nhỏ của thiếu nữ, “Biết đau còn dám thò tay ra à?”Mở ra, đưa tới trước mặt, nhìn cổ tay bị bọc kín mít của cô, mày càng nhíu chặt Hi đảo mắt, nũng nịu kêu “đau” một tiếng nữa, ánh mắt của người đàn ông càng thêm mềm mại.“Sao lại thành như thế này?”“Bị dao chém qua.” Dừng một chút, lại bổ sung, “Chảy rất nhiều máu...”Mày nhíu càng chặt, như sắp xoắn lại với nhau ấy.“Anh ngồi xuống đi.” Đàm Hi hiển nhiên đã quên một cánh tay khác đang cắm kim truyền nước, làm bộ kéo ống tay áo của anh, suýt chút nữa làm máu chảy ngược trở lại.“Ngồi yên đi!”“Anh đừng đứng mà, em ngẩng đầu rất mỏi, đau cổ...”“Đúng là lắm yêu cầu thật.” Tuy nói vậy nhưng thân thể lại rất nghe lời, ngoan ngoãn ngồi xuống cạnh Hi quay đầu đi, gác lên vai anh, “Anh ăn cơm em mang cho chưa?”“Rồi.”“Hương vị thế nào?”“Không tệ.”Đàm Hi bĩu môi “Anh phải nói là rất thơm.”“Ừ, rất thơm.”“Vậy...” Con ngươi đen láy đảo loạn, “Anh ăn no chưa?”“Lửng dạ.”“Em nhớ rõ là mang rất nhiều thức ăn mà...”“Ăn được một nửa, sau đó chạy thẳng tới bệnh viện.”Đàm Hi lè lưỡi.“Anh... Giờ có muốn đi ăn cái gì không?”“Không cần.”“Vậy cũng không cần uống nước à?”“Không cần.”“Anh có đi toilet không?”“Sao, muốn đưa anh đi à?”“Đồ lưu manh.”Đàm Hi lòng vòng một hồi, cái gì nên hỏi cũng đã hỏi hết, người đàn ông vẫn trả lời từng câu một, cực kỳ kiên cùng, cô đã nói xong hết những gì có thể nói rồi mà Lục Chinh vẫn bày ra bộ dáng không nóng không lạnh kia.“Khát không?” Anh hỏi, “Có muốn ôm một cốc nước, vừa uống vừa nói, chờ xem đến cuối cùng em có thể lảng sang được chuyện khác nữa không?”Ực-Đàm Hi suy sụp, “Hì hì, anh nói gì thế...” Nụ cười hơi xấu hổ, ánh mắt chột dạ.“Nhóc con, biết tại sao người đánh cá khi thu lưới lại không vội vàng xách cá lên bờ không?” Bàn tay đặt lên vai cô, nhẹ nhàng vuốt Hi mặc áo ngắn tay, cũng không biết vô tình hay cố ý mà người đàn ông lại hơi kéo tay áo hình lá sen của cô lên, để da thịt chạm vào giác hơi chai sần truyền ra từ bàn tay của anh khiến da đầu Đàm Hi tê dại, eo nhỏ lập tức mềm nhũn, toàn bộ cơ thể như muốn hóa thành nước.“Tại... tại sao?” Cô cắn đàn ông thở dài “Bởi vì, người đánh cá muốn nhìn thấy cá giãy giụa hấp hối trong lưới.”Đàm Hi dừng lại, lập tức hiểu ra, “Anh cố ý nhìn em diễn trò chứ gì?”“Biểu diễn rất xuất sắc. Còn có chiêu thức gì, cứ việc bày hết ra đây.”“Anh!”“Nhóc con, em tránh đông tránh tây cũng không tránh thoát được đâu! Nói đi, vết thương của em là thế nào?” Giọng lập tức lạnh Hi nhụt chí, lão già chết tiệt này quả thực là xấu xa đến không chấp nhận được!Lục Chinh hừ lạnh, cũng không giả vờ nữa mà lập tức trầm mặt “Nói chuyện!”Thiếu nữ run rẩy toàn nhiên, không nên ảo tưởng con sư tử hung tàn có thể hiền hòa được, nếu ngày nào đó nó thực sự tỏ ra hiền hòa, vậy thì không nghi ngờ gì nữa, chắc chắn là giả vờ để dụ địch rồi! “Ngoài ý muốn.”Vốn dĩ, cô chẳng có việc gì, không ngờ chụp viên gạch thôi cũng bị cọ vào lưỡi dao, không phải ngoài ý muốn thì là gì?“Đừng có lừa anh.”“Thật mà, em thề, tuyệt đối không nói dối nửa lời!”“Được, vậy anh hỏi em, tại sao em không đợi anh? Trên đường rời đi đã làm gì hả?” Ánh mắt sắc bén, mắt sáng như đuốc.“Chẳng phải anh bận họp ư... Hơn nữa, em quên mang theo điện thoại, không thể cứ ngồi chờ mốc meo ở đó được đúng không?”“Thế nên em liền đi ra ngoài tìm dao à?”“Đã bảo là ngoài ý muốn rồi mà, em có ngu đâu, sao có thể vô duyên vô cớ đi tìm chết được?”“Em cũng biết là tìm chết ư?” Người đàn ông nghiến răng, “Vừa rồi còn muốn chạy? Rút kim tiêm? Đàm Hi, em có tin anh...”Híp mắt, ngẩng đầu, “Anh làm gì?”“Anh giết chết em.”Thiếu nữ hít mũi, lẩm bẩm một câu mà Lục Chinh không nghe rõ lắm.“Em nói gì hả?”Môi mắt thiếu nữ lại cong lên, rúc vào trong ngực anh, “Nếu đổi thành ở trên giường trong phòng ngủ, em cũng không ngại đâu...”“Con cún này! Em...” Lục Chinh tức giận đến nghẹn lời, không thể nói được gì điều, ngay sau đó anh lại nhìn thấy ngay đôi mắt âm thầm đắc ý của người nào đó, lập tức giận giữ, duỗi tay túm lấy vai Hi né tránh, dùng tay chắn theo bản năng, lại bị anh mạnh mẽ gạt đi.“A...” Kêu rên một tiếng, sắc mặt lập tức trắng bệch.“Sao thế?”“Đau...” Đàm Hi ngửa ra sau, vẫn duy trì tư thế bị đẩy ra, mà cổ tay vừa lúc bị đập lên thành Chinh giơ tay đỡ cô.“Đừng động vào!” Đàm Hi lắc đầu, một màn nước lấp lánh trong hốc mắt, cắn răng, chậm rãi giữ lấy tay lật trở băng gạc trắng tinh nổi lên một tầng máu đỏ, trong mắt người đàn ông liền nổi lên sự hối hận và tràn ngập đau lòng.“A Chinh...” Khuôn mặt thiếu nữ trắng bệch, mắt đỏ bừng, nhệch miệng nhưng vẫn không khóc lên.“Ngoan, anh đi gọi Thiệu Huân.”Mười phút Thiệu Huân cuốn xong vòng băng gạc cuối cùng liền thu tay lại, đứng dậy, thu dọn một đống chai lọ vại Hi ngồi dựa vào đầu giường, tay trái vẫn đang cắm kim truyền đó không xa, trước cửa sổ, một thân ảnh cao lớn đứng lù lù, thấy băng bó xong rồi mới thầm thở phào một hơi.“Tay của tôi... sẽ không sao chứ?” Đàm Hi cắn môi, ánh mắt lo Thiệu Huân vẫn lạnh mặt, không nói câu bác sĩ, anh ta ghét nhất những bệnh nhân không phối hợp, mà Đàm Hi chính là tiêu biểu.“Chẳng lẽ thật sự hỏng rồi? Không được... tôi còn cần tay để vẽ tranh nữa...”Lục Chinh cũng nhìn anh ta chằm chằm.“Tạm thời không thành vấn đề. Nhưng nếu cô còn tiếp tục hành hạ nó thì tôi cũng chẳng có cách nào đảm bảo hết.”Thần kinh căng thẳng của Đàm Hi lập tức thả lỏng. Nói thật, khi miệng vết thương đập vào thành giường, cơn đau bất chợt ập tới làm cô kinh hoảng, thậm chí còn không biết phải làm thế nào.“Không hành hạ nữa, tôi nhất định sẽ bảo vệ nó thật tốt...”Bàng Thiệu Huân hừ một tiếng, động tác trên tay vẫn không dừng, xử lí xong rồi mới nói “Tôi ra ngoài đây.”“Tôi đi cùng cậu.”Hai người đàn ông nối gót nhau ra cửa được khép Hi ngáp một cái, mí mắt dần rũ hành lang, hai người đàn ông cao lớn đứng đối diện nhau.“Tay cô ấy làm sao thế?” Lục Chinh kẹp thuốc lá, khói thuốc lượn lờ làm mặt mày như chìm trong sương mờ.“Cậu hỏi tôi thì tôi biết hỏi ai?” Bàng Thiệu Huân thấy hơi buồn cười, “Cậu chỉ là họ hàng thôi, có phải quan tâm hơi quá rồi không?”Đừng nói là vợ của cháu trai, dù là thằng cháu trai Tần Thiên Lâm thì cũng chưa thấy cậu ta để bụng như thế bao phải là...Bàng Thiệu Huân kinh hãi giật mình, giây tiếp theo liền quyết đoán dập tắt suy nghĩ hoang đường cũng có thể nhưng Lục Chinh lại khác, sự lý trí và chính trực của cậu ta sẽ tuyệt đối không cho phép bản thân mình bước qua ranh giới dù, đó là một cô gái rất dụ người...Lục Chinh không nói giờ, thân phận của anh không chỉ là họ hàng nữa. Cậu? Tình nhân? Bạn trai?Trước khi gặp được Đàm Hi, Lục Chinh chưa bao giờ nghĩ rằng sẽ có một ngày mình bị một đứa nhóc điên khùng ăn sạch sẽ như thế này.“Có điều, có một người đàn ông tới cùng cô ấy.” Bàng Thiệu Huân lại nhớ tới tên lưu manh kia.“Ai?” Đầu ngón tay kẹp điếu thuốc run lên, tàn thuốc cũng bị chấn động mà rơi xuống.“Nhìn có vẻ như là một tên du côn, có điều lại vô cùng đẹp trai.”Lục Chinh nhíu mày.“Đúng rồi, tôi nghe nói cô ấy đã dọn ra khỏi Tần gia, có chuyện gì thế?”“Cãi nhau.”Bàng Thiệu Huân bĩu môi, “Càng ngày tôi càng không hiểu nổi người của Tần gia đó, cậu nói xem có phải gã Tần Thiên Lâm đó bị úng não rồi không? Sao có thể vừa mắt cọng giá đỗ Đàm Hi này chứ? Chẳng lẽ... hắn thực sự có sở thích với trẻ con à?”Nói xong liền phì cười, nhưng đưa mắt nhìn sang người đối diện thì thấy sắc mặt người nọ căng thẳng, hình như rất không vui.“A Chinh, cậu không trách tôi đấy chứ?”“Trách cậu cái gì?” Anh hút một hơi Thiệu Huân mở một cánh cửa sổ ra để mùi thuốc tan vào không khí, “Trách tôi tự chủ trương, hại cậu chọc phải một mối phiền lớn như thế.”Nghe thế, người kia liền cười nhạt, “Đúng là rất phiền toái.”Bàng Thiệu Huân cứ cảm thấy lời này còn có ẩn ý gì đó, nhưng suy nghĩ cẩn thận thì lại chẳng thấy có vấn đề gì cả.“Vậy cậu định làm thế nào nữa đây? Hay là gọi Tần gia tới đón người về đi.”Anh ta không quen biết gì nhà đó nên cũng sẽ không có số điện thoại của ai cả, nếu không cũng đã không gọi cho Lục Chinh.“Tạm thời không cần.” Tắt thuốc, ném ra ngoài cửa sổ.“Vết thương của cô ấy không nghiêm trọng lắm, truyền xong nước là có thể về, cậu...”“Tôi vào xem thế nào.” Nói xong, xoay người rời Thiệu Huân đứng nguyên tại chỗ, sau một lúc lâu mới áp xuống được cảm giác quỷ quái trong lòng, vừa đi vừa lẩm bẩm.“Tên này học được trò xen vào việc của người khác từ khi nào vậy...”Khi Lục Chinh quay lại phòng bệnh thì Đàm Hi đã ngủ rồi, khuôn mặt nhỏ trắng nõn cực kỳ an ngồi xuống mép giường, lặng lẽ ngắm nhìn cô, đột nhiên phát hiện ra dường như mình vẫn chẳng hiểu gì về cô đầu tiên gặp mặt, cô ấy nhìn “thằng em” của anh, không những không biết xấu hổ mà còn bình luận từ đầu tới đó, là vô số thủ đoạn trêu chọc của cô, ùn ùn không dứt, cứ không biết tốt xấu mà lượn lờ trước mắt anh, đánh không đi, mắng không nghe, mỗi lần anh tức giận đến ngứa răng thì cô lại cười cực kỳ vô tư, thoải mái.“Em ấy...” Nuôi một đứa con gái còn chẳng nhọc lòng như thế.“Ưm...” Lông mi run rẩy, thiếu nữ chép miệng, định giơ tay ra vặn mình nhưng Lục Chinh đã nhanh tay lẹ mắt đè lại.“Đừng động nữa.”“Ơ? Sao em lại ngủ rồi?” Đàm Hi chớp mắt, sương mù mênh Chinh đặt tay cô sang một bên, ánh mắt lộ vẻ cảnh cáo “Đừng động đậy.”“Cậu, cháu đau...”“Ừ.”“Lục Chinh, em nói là em đau!”“Rồi sao?”“Anh đừng tức giận nữa có được không?”“Anh không tức giận.”“Có! Vừa rồi còn muốn động tay chân với em.”“Đó là do em quá đáng!”Đàm Hi bĩu môi, trong mắt lộ ra vẻ uất mắt người đàn ông lập tức mềm nhũn “Được rồi, anh không tức giận. Có muốn uống nước không?”Lắc đầu.“Em ấy, chẳng bao giờ làm người ta yên lòng được.” Có một chút bất đắc dĩ.“Chẳng phải là cho anh tìm cơ hội thể hiện sao?”“Em còn cãi cùn à?” Rõ ràng là tức giận tới đau cả gan mà lại không nỡ nổi rồi chỉ mới nổi giận một tí đã khiến Đàm Hi phải chịu khổ, anh chẳng dám làm lần thứ hai nữa.“Nếu ngày nào đó em làm anh bớt lo thì anh cứ ở một bên khóc đi!”Người đàn ông nhướng mày, “Đây là luận điệu gì hả?”Đàm Hi hơi dịch tay trái về đằng trước, cẩn thận để không đè lên kim tiêm, “Thất thần làm gì? Đưa tay đây.”Lục Chinh đặt tay lên tay cô, bật cười bất đắc dĩ, “Em lại muốn giở trò gì...”Cô chậm rãi mở miệng, rõ ràng là giọng điệu vui đùa nhưng lại có vẻ rất nghiêm túc-“Nếu một ngày nào đó em không gây sự với anh, không làm phiền anh, không lăn lộn anh thì chứng minh em không còn yêu nữa...”Chỉ có người không thân mới sợ làm phiền tới đối phương mà thôi.
Đột nhiên, bỗng thấy nặng vai, Lục Chinh choàng áo khoác của anh lên người cô, hơi thở mạnh mẽ của riêng anh ùa tới, Đàm Hi hơi ngơ tiếp theo, mỉm cười, dứt khoát nhào cả cơ thể vào lòng anh. “Ấm ghê.”Thế nào gọi là được đằng chân lên đằng đầu?Chính là tay Lục Chinh siết lấy, hai người sánh vai đi vào đại sảnh sân bay.“Hắt xì…” Thời Cảnh lạnh run lẩy bẩy, quệt mũi “Lại bắt đầu ngược cẩu rồi.”Ba người làm xong thủ tục check in, đợi trong phòng chờ xe.“Tước Gia, đã sắp xếp xong cả rồi.” Trước mặt Sam là một chiếc màn hình tinh thể lỏng, thu lại hết tình hình trong phòng chờ Lục Chinh đang Phong Tước thản nhiên trả lời, năm ngón tay thon dài đang đùa nghịch một thứ như điều khiển từ Chinh, Hoa Hạ đang yên đang lành không chịu ở, lại cứ chạy đến châu Âu nạp mạng, nếu đã như thế, sao có thể không cho mày nguyện ý được chứ?8 giờ 20 phút, thông báo lên máy bay vang lên.“Tỉnh dậy nào…”Đàm Hi mơ màng mở mắt, khuôn mặt đẹp trai của Thời Cảnh đập vào mắt, “Hả?”“Phải lên máy bay rồi.”“…Ồ.”“Em không sao chứ?” Thời Cảnh khó hiểu, nha đầu này bình thường rất lanh lẹ, mỗi lần nhìn thấy cô thì tròng mắt lúc nào cũng xoay tít, còn trạng thái ủ rủ như hôm nay lại là lần đầu được Hi chớp mắt, chớp tiếp, giơ hai tay lên vươn vai, đôi gò má hơi ửng đỏ, “Buồn ngủ.”“Tối hôm qua em đi đâu?”Cô nàng nào đó ngoắc ngón ta ghé sát, nghĩ rằng sẽ có lời thì thầm gì đó.“… Mộng… du.”Thời Cảnh đột nhiên trừng mắt, nhất thời không phân biệt được cô đang nói thật hay đùa.“Không tin thì thôi vậy.”“Người mộng du cũng biết bản thân đang mộng du?”“Dĩ nhiên.”“Em chém vừa thôi!” Thời Cảnh hừ lạnh. Anh không hiểu được, người nghiêm túc như Lục Chinh sao lại thích kiểu này?!Trừ phi… thiếu gì bù đó?Thời Cảnh rùng mình, đúng là khẩu vị nặng mà.“Lục Chinh đâu?”“Toilet.”Đàm Hi đứng dậy.“Em định làm gì?” Thời Cảnh kéo cô, tỏ vẻ cảnh giác.“Tìm anh ấy.”“…” Ở đây có người có khẩu vị còn nặng hơn.“Tước Gia, còn ba phút nữa, Lục Chinh trở về từ toilet, ba người chuẩn bị lên máy bay.” Sam nhìn đồng hồ đeo tay, thời gian càng đến gần, vẻ mặt cũng ngưng trọng theo.“Đếm ngược.”Tinh thần Sam phấn chấn, cứ như sói đói tìm được một bữa ăn thơm ngon hấp dẫn “Vâng!”Dịch Phong Tước ấn nút đỏ trên điều khiển từ xa, một lúc sau, thở dài “Đáng tiếc…” Không dễ dàng gì mới tìm được một kẻ địch ngang tầm, nhưng lại định trước phải chết trong bom đạn, thật… cực kỳ thú vị!Giây phút tiếng nổ vang lên, ánh lửa ngút trời, trong xe vẫn yên tĩnh như cũ, nhờ vào kính chống đạn cách âm do phòng thí nghiệm mới nghiên cứu được, chứng tỏ hiệu quả thực tế khá tiếp theo, tiếng chuông di động đột nhiên vang lên ngắt quãng sự hưng phấn trong mắt của Sam, hắn nhìn một cái, nhíu mày.“Lão K, có chuyện gì?”Không biết đối phương đã nói gì, thần sắc vui vẻ và kích động trên khuôn mặt của Sam bỗng nhiên trở nên nặng nề, cuối cùng trắng bệch.“Tước Gia, Lão K nói cậu Hai…”Vẻ mặt lạnh lùng bình tĩnh của Dịch Tước Phong bỗng nhiên thay đổ “Đưa điện thoại cho tôi!”Hai tay Sam run lên, đưa điện thoại qua.“…Tôi biết rồi. Mời bác sĩ Wilson tới trước, bắc buộc phải khống chế bệnh tình của cậu Hai trước khi tôi trở về.”Sam nín thở “Tước Gia…”“Chuẩn bị trực thăng, lập tức trở về nước.”“Vâng!”…“Sân bay Zurich đã xảy ra một vụ nổ vào 8 giờ 35 phút tối qua theo giờ địa phương, tính đến hiện tại đã có 8 người tử vong, 47 người bị thương, nửa trong tổng số chuyến bay quốc tế bị hủy bỏ. Chính phủ Thụy Sĩ đã cử ngay “Tổ đặc biệt” đến sân Zurich tiến hành điều tra nguyên nhân tai nạn. Cảnh sát địa phương đã khống chế toàn bộ sân bay, tình hình cụ thể xin hãy theo dõi các tin tiếp theo của đài...”Khi “Sự kiện sân bay Zurich nổ tung ngày 28/10” lan truyền đến trong nước đã là sáng sớm ngày hôm sau, sau khi cảnh sát địa phương tiến hành điều tra, kết quả sơ bộ cho thấy đây là hành vi khủng bố có âm mưu có kế hoạch, còn về động cơ, tạm thời vẫn chưa Đàm Hi biết được tin tức này, chuyến bay đã vào không phận của Hoa Hạ, còn 6 tiếng nữa sẽ đáp xuống sân bay Thủ giờ 15 phút sáng, trời đã sáng Hi kéo tấm chắn cửa sổ xuống, bên ngoài cửa sổ từng áng mây trùng điệp, ánh sáng vàng xuất hiện nơi chân tai nghe xuống, màn hình tinh thể lỏng trước mắt đang phát sóng tin tức buổi sáng của Zurich, sự kiện vụ nổ gần như chiếm hết toàn bộ chương trình.“Tỉnh rồi à?” Lục Chinh đắp chăn cho cô.“Ừ. Anh… cố ý đúng không?” Đàm Hi nhìn mặt anh lạnh lùng “Em đang nói điều gì?”“Đổi chuyến bay.”Lục Chinh cau mày.“Chuyến bay 9 giờ, 8 giờ 30 phút lên máy bay, còn vụ nổ xảy ra lúc 8 giờ 35 phút, đừng nói với em đây đều là trùng hợp?”“Nếu không thì sao?” Anh hỏi ngược lại, “Em cho rằng, công ty hàng không là do anh mở à?”“Tại sao lại đổi?”“…”“Anh đã sớm biết sẽ xảy ra chuyện đúng không?”Ánh mắt Đàm Hi sáng như đuốc “Liên quan đến nhiệm vụ của anh và Thời Cảnh, hoặc có thể nói rằng, vụ nổ này nhắm vào hai người?”“Hi Hi…”“Nói đi! Phải, không phải, phải có một đáp án!”“… Phải.”Ánh mắt Đàm Hi đột nhiên tối sầm “Là vì Tập đoàn Thiên Tước?”“Đủ rồi!” Lục Chinh lạnh lùng lên tiếng, “Có vài chuyện không cần em dính vào!”Đàm Hi cắn môi, tức run người, “Mẹ nó! Tôi nói cho anh biết, sau này muốn chết thì chết xa ra một chút, đừng có chết trước mặt tôi!”Cái gì cũng không nói cho cô biết, lỡ đâu thật sự xảy ra chuyện…Bảo thủ! Chậm chạp! Ngu ngốc! Nhưng lại khiến cô lo lắng không yên…Thấp giọng cười, “Lo lắng cho anh?”“Cút!”“Đúng là lo lắng cho anh.”Đàm Hi dời tầm mắt, “Tự cho là đúng!”Lần này, anh cười càng càng rỡ hơn, “Đàm Hi, em đang lo lắng cho anh.”“Câm miệng!” Cô giơ tay lên bịt miệng anh lại.“Này! Mới sáng sớm đã bắt đầu đánh thương mắng yêu rồi à? Đây là nơi công cộng, phải chú ý ảnh hưởng đấy nhé!” Thời Cảnh ngồi ở vị trí đối diện, nghiêng đầu, thuần thục đảo mắt qua lại trên người Đàm Hi và Lục Chinh.“Câm miệng lại!” Hai người đồng Cảnh hơi ấp úng “Đúng là một cặp…”3 giờ chiều giờ Bắc Kinh, máy báy vững vàng đáp xuống sân bay thủ Hi vẫn mặc áo khoác, quàng khăn choàng, nón len, đứng ở sảnh máy bay cứ như vừa đi khảo sát ở Nam Cực trở về, nhất thời khiến vô số người chú ý nhiệt độ ở thủ đô thấp, nhưng tuyệt đối không thể so sánh được với Zurich. Đàm Hi sờ mũi, cởi áo khoác ra nhét vào vali, chỉ chừa lại một chiếc áo len, lúc này nhìn vào mới trông bình thường hơn khá Chinh và Thời Cảnh thì cởi áo khoác vắt lên tay, dáng vẻ quý ông lịch thiệp, tỷ lệ xoay đầy lại là 100%.“Lên xe!” Thời Cảnh ngồi vào ghế lái, ngoắc tay với hai Hi thắt đai an toàn, “Em về trường.”Ánh mắt dò hỏi ý kiến của Thời Cảnh nhìn sang hướng Lục Chinh, Lục Chinh khẽ gật tiếng đồng hồ sau, tiến vào phạm vi Tân Thị, Đàm Hi đã nằm trên đùi Lục Chinh đánh một giấc ngon lành, không biết sự đời.“Lão Lục,“ Thời Cảnh cố ý hạ thấp giọng, trêu chọc “Nha đầu nhà cậu cũng mạnh bạo dữ, sáng hôm nay tất cả mọi người ở khoang hạng nhất đều nhìn chằm chằm hai người, một bộ phim 8 giờ cẩu huyết hấp dẫn!”“Lo việc lái xe của cậu đi.” Lục Chinh không nhìn lên, giơ tay lên vén mái tóc rơi tán loạn của Đàm Hi ra sau lỗ tai, vẻ mặt dịu dàng đến mức ngay cả bản thân cũng không phát hiện Cảnh cười hề hề “Còn tưởng rằng đang trồng hoa hồng, ai ngờ lại là hoa ăn thịt người. Chậc chậc, cuộc sống sau này của cậu phải làm sao đây…”“Sao nào, anh muốn nghĩ cách giùm anh ấy à?” Giọng nói đột nhiên cất lên khiến hai tay anh ta bị trượt, Thời Cảnh vội vàng hít thở sâu bình tĩnh trở lại, mới tránh khỏi hậu quả xe hủy nhân vong.“Em… tỉnh lại từ khi nào đấy?”“Hờ, không tỉnh thì sao biết được có người đang nói xấu sau lưng?”“Anh…”“Hoa ăn thịt người…”“À…”“Mốc 8 giờ?”“…” Thời Cảnh cười còn xấu xí hơn Hi ngồi thẳng người, ngáp một cái rồi vươn vai, một sự nhàn nhã không thể miêu tả được bằng lời “Xem ra, anh có ý kiến với em?”“Đừng để ý nhé, đùa chút thôi mà…”“Đùa?” Đàm Hi cau Cảnh ra sức gật đầu, trong lòng khẳng định lần nữa đây chính là đóa hoa ăn thịt người, hung dữ đến mức ăn không nhả xương!Tiến vào Tân Thị, chiếc xe nhanh chóng dừng trước cửa đại học Hi kéo vali, vẫy tay với hai người “Bái bai~” Dáng vẻ muốn đẹp cỡ nào thì đẹp cỡ ấy, nhưng với điều kiện là không biết được nội tâm xấu xa đến tột cùng của cô.“Được rồi, người đã đi vào rồi vẫn còn nhìn! Lão Lục à Lão Lục, lần này cậu tiêu đời rồi!”Lục Chinh sửng sốt, khuôn mặt bỗng nhiên trở về trạng thái không cảm nhiên, di động vang lên, Thời Cảnh nghe máy, cung kính gọi một tiến “Ông Cát“.“… Đã về nước rồi… vâng… được, tôi hiểu rồi, sẽ đến ngay!”Anh ta cất điện thoại vào, xoay đầu xe chạy về hướng ngược lại.“Ông cụ nói gì?” Lục Chinh trầm giọng lên tiếng.“Kêu chúng ta về quân khu, chắc là liên quan đến vụ nổ ở sân bay Zurich.”“Quân khu Kinh Thành?”“Không, Quân khu Tân Thị,“ Thời Cảnh cười nham nhở, “Nghe nói ông cụ Bàng cũng đến rồi.”“Đúng là không thể đợi dù chỉ một phút.”“Tuy chúng ta không bắt được Dịch Phong Tước, nhưng xét về tổng thể vẫn nắm được tư liệu trực tiếp của Tập đoàn Thiên Tước ở Trung Âu, còn tận mắt chứng kiến một vụ nổ kinh hoàng, chẳng trách ông cụ lại nôn nóng. Bây giờ như thế này, không cầu có công lao, chỉ hy vọng không phạm phải sai lầm nào.”“Giỏi lắm.”“Hey, tôi nói cậu…”“Câm miệng, lái xe của cậu đi.”Thời Cảnh “…”Xe chạy vào thẳng cổng quân khu, cuối cùng dừng lại trước một tòa văn phòng cũ kỹ.“Đội trưởng Thời! Lục Tướng!” Nghênh tiếp hai người là chính ủy của Đội tác chiến đặc biệt Lôi Thần, trước đây đi theo Lục Chinh, bây giờ đi theo Thời Cảnh, có thể gọi là nguyên lão hai triều.“Phương Tử, sao cậu cũng tới đây?”Phương Trác đứng nghiêm, làm một động tác chào kiểu quân đội tiêu chuẩn “Tôi đến cùng với ông cụ Bàng.”Lục Chinh bước lên lầu trước “Vừa đi vừa nói.”Phương Trác dẫn hai người đến trước một phòng hội nghị đang đóng kín cửa, “Chính là ở đây.”Lục Chinh đẩy cửa vào, sắc mặt nghiêm nghị. Thời Cảnh theo sau, ánh mắt lạnh lùng sắc bén. Lúc này, họ là những người quân nhân chân chính.“Nhắc Tào Tháo, Tào Tháo đến.” Ông Cát đặt ly trà xuống, nhìn sang hướng ông cụ Bàng đang đứng đối lưng ở vị trí cấp trên, “Yên tâm đi, tay chân vẫn còn nguyên vẹn.”Ông cụ nghe thấy thế, mới xoay người lại, khí thế của riêng người cấp trên thể hiện một cách rõ ràng.“Về rồi à, ngồi xuống.”Lục Chinh và Thời Cảnh nhìn nhau, mặt mày nặng đó cả hai ngồi xuống vị trí cấp dưới ở hai bên, ông Cát nhìn người này, rồi nhìn người kia, “May là, đều không bị thương…”
Chày Gỗ?Đàm Hi mím môi, không nói gì, duy trì tư thế cong gối không nhúc nhích gì, nhìn chằm chằm vào anh như muốn đục ra một cái lỗ tay anh kẹp một điếu thuốc, mày nhíu chặt, từ trên cao nhìn xuống tạo cho anh ưu thế có thể nhìn thấy phần ngực hở ra vì cúi xuống của thiếu nữ, xương quai xanh tinh xảo, hai quả cam trắng nõn còn nhỏ hơn so với tưởng tượng, có điều lại có hình dáng rất đẹp, hình bán cầu tiêu chuẩn lại hơi giống giọt nước, sờ vào hẳn sẽ...“U, sao ngài lại quay lại rồi?”Lục Chinh dời tầm mắt, biểu tình lạnh Hi bĩu môi, người này có thể thăng cấp từ chày gỗ thành cột nhà luôn rồi, tiến giai thật trâu ha!“Đứng yên.” Giọng trầm thấp.“Gì cơ?”“Tôi bảo cô đứng yên đấy.” Gằn từng chữ một.“Hừ, anh không thấy phiền à? Nhàn tới nhức trứng luôn rồi hả? Sao cái gì cũng muốn quản tôi thế?”Vung tay lên, xì một cái, bước người qua.“Đứng lại.”Đàm Hi ngoảnh mặt làm nâng lên còn chưa kịp hạ xuống thì thân hình cao lớn đã chắn ở trước mặt, lù lù bất điều đường phía trước rộng dài như thế, sao bà phải dừng bước vì môt bức tường thịt được chứ?Hình dáng thật đáng buồn, một thân thảm thương, nhưng tâm thì- đáng chém!“Lục Chinh! Rốt cuộc anh muốn gì hả?” Nghiến răng nhìn đầy căm tức.“Bảo cô đứng lại, điếc à?” Mắt đen trầm xuống, lạnh lẽo như dao.“Hừ, anh là ai hả? Anh bảo tôi đứng lại thì tôi phải đứng lại à, lỡ như có một ngày, anh bảo tôi lên giường, chẳng lẽ bà đây cũng phải ngoan ngoãn cởi quần áo để anh dày vò à?”Lời vừa ra khỏi miệng, Đàm Hi lập tức hối mắt nhìn, mặt người đàn ông đã trầm tới mức biến thành màu đen, lửa giận màu u lam có xu hướng muốn bùng giác không ổn!Muốn nhân cơ hội thoát thân nhưng lại không còn kịp lớn chộp tới, tóm đúng vào đầu tóc dài đen nhánh của thiếu nữ, kéo về sau, da đầu Đàm Hi tê dại, đau đớn không ngừng truyền tới.“Có bản lĩnh thì lặp lại một lần nữa xem?” Giọng lạnh như băng, cứng như sắt mắt lóe lên, “Nói thì nói, anh bảo tôi lên giường...”Lực càng gia tăng, cả khuôn mặt của Đàm Hi đều méo mó, cô đột nhiên thấy sợ, người đàn ông này còn ác, còn ghê gớm hơn cô tưởng tượng nhiều.“Nói đi? Sao không nói nữa?” Ngay cả âm thanh cũng như băng đá.“Biến thái!” Nghiến răng, hốc mắt liền đỏ.“Giỏi, rất giỏi!”Đồng tử co rụt lại “Lục Chinh, anh muốn gì hả? Buông tôi ra, có nghe thấy không!”Đàm Hi dùng cả chân và tay, ra sức giãy mặt của người đàn ông cực kỳ đáng sợ khiến cô lập tức nghĩ tới con sói đói trên cánh đồng hoang vu.“Có thế mà đã sợ rồi sao?” Cười lạnh, ghé sát vào, nụ cười trên môi cũng đầy vẻ hung ác, kèm theo quái đản.“Không phải cô to gan lắm sao? Hôm nay ông cho cô cơ hội đấy.”Nửa thân trên bị anh mạnh mẽ kéo vào trong lòng, Đàm Hi bị bắt ngửa đầu, bốn mắt nhìn nhau, cánh môi mỏng của người đàn ông cọ qua bên tai làm cho cả người cô đều run lên, cuối cùng ngừng ở ngay trên làn môi anh lại, càng gần mũi chạm vào nhau, hơi thở quyện Hi kinh hãi trợn tròn mắt, quên cả hít cần nhích về trước một chút xíu thôi là có thể chạm được vào cánh môi dầy của người đàn ông.“Dám không?” Cười khẽ, cực kỳ vô lại.“Tại sao không dám?”Đã một khi ngoan cố lên thì có cản cũng không này của cô, cái gì cũng dám ăn nhưng chưa bao giờ thua thiệt; cái gì cũng sợ nhưng không bao giờ luống tàn bướng thế thân mật như người yêu, lại nhìn đối phương bằng ánh mắt như nhìn kẻ mắt dịu dàng nhìn vào cánh môi gần trong gang tấc của người đàn ông, sau đó Đàm Hi cười.“Lục Chinh, người không dám, là anh.”Nói xong, bỗng nhiên ập tới, mắt thấy hai cánh môi sắp dính vào nhau thì người đàn ông chợt buông tay, đẩy mạnh lưng đập lên tường, Đàm Hi đau tới toát mồ hôi lạnh.“Mẹ kiếp!”Lục Chinh mím môi, rít qua kẽ răng- “Đáng đời!”Nước mắt lại ngập bờ, uất ức dâng lên cuồn cuộn Cô đau quá!“Biến thái! Thích bạo lực! Chẳng khác gì Tần Thiên Lâm!”“So sánh ông đây với hắn ư?”“Anh là cậu ruột của hắn! Rắn chuột cùng một ổ, ruồi nhặng bu đầy xung quanh!”“Dùng thành ngữ không tệ.”Hít mũi, “Vậy sao anh không vỗ tay chứ?”Lục Chinh “...”“Ngã đau à?” Giọng nói lại mềm Hi bẹp miệng, nhìn hắn bằng ánh mắt ngập nước như thể Trong lòng bản cô nương có nỗi khổ, nhưng bản cô nương không nói!Nhíu mày, chân lại nhích lên, “Để tôi xem.”Nghiêng người, né tránh.“Đừng ầm ĩ nữa.”Vẫn chẳng thèm nói một lời, ánh mắt như nước, trong suốt đầy ánh sáng, dùng tư thế có chết cũng không đầu hàng để bảo vệ cái lưng của Chinh thực bất đắc dĩ, đau đầu đến tột đỉnh!Làm đàn ông hai mươi mấy năm, anh hoàn toàn không biết dỗ dành con gái như thế nào, đặc biệt cô nàng này còn vừa điên vừa vô lại, không biết trời cao đất dày!Đàm Hi bày ra vẻ mặt bình tĩnh, đầy kiểu cách, nhưng thực tế thì trong lòng đã nhũn ra người đều đần rồi, cô cách anh rất gần, gần đến mức có thể đếm được từng sợi lông mi của anh, cũng có thể ngửi được hơi thở thoang thoảng vị thuốc lá trộn lẫn với hương nước giặt quần áo, tất cả đều xộc vào trong mũi cô, thấm vào từng ngóc ngách trái đột nhiên lung nói, những lần trước khiêu khích chỉ là vì bị ảnh hưởng của tính cách ngoan cố, vậy thì vừa rồi cô chủ động tiến lên, giả bộ muốn hôn là thực sự vì không cầm lòng nổi rồi, trong nháy mắt, cô thật sự muốn nếm thử xem người đàn ông này có vị thế liên quan tới yêu hay không yêu, có động tình hay không, chỉ có một chút, Đàm Hi cực kỳ xác định, đó là- cô rất hiếu kỳ với cái Chày Gỗ em trai cùng cha khác mẹ của Lục Thảo, là cậu của Tần Thiên Lâm, là người chèo lái tập đoàn Lục Thị, từng đi lính, nghe nói còn từng giết người, làm việc quyết tuyệt, sát phạt quyết đoán...Nhưng mà những cái đó cũng không quan trọng, quan trọng là-Đẹp trai, dáng người tuyệt hảo, “vốn liếng” đủ lớn!Đàm Hi nuốt nước bọt, mắt chuyển thành xanh lè...
Thật ra ngẫm nghĩ kỹ mỗi một câu nói của Đàm Hi thì sẽ phát hiện mỗi một câu nói của cô đều có mục đích rõ ràng, một từ không biết” đã phủi sạch bản thân một cách sạch sẽ. Bọn họ thật đúng là chẳng dám làm gì cô. Không tính đội bảy đã đánh một trận đẹp đẽ ra sao, điều quan trọng là Đàm Hi còn chưa vào trong biên chế, không tính là lính chính quy, việc này sao mà phạt? Phạt như thế nào? Do ai phạt? Tất cả đều là vấn đề! Ừ... vấn đề lớn. Lúc này phải xem Lục Chinh xử trí thế nào. “Hai chuyện khác nhau, thưởng là thưởng, phạt vẫn phải phạt.” Đàm Hi mím môi, không phản bác nữa. “Huấn luyện viên, bạn học Đàm Hi là người vạch ra sách lượt hành động của lần diễn tập quân sự này, không có cậu ấy thì đội bảy sẽ không đạt được thành tích như thế!” Ai cũng không nghĩ đến, Hứa Trạch lại là người đầu tiên đứng ra phản bác lại. Bản thân Đàm Hi cũng cảm thấy kinh ngạc. Đôi mắt Lục Chinh trầm xuống. Thời Cảnh nhìn bên này, rồi lại nhìn bên kia, hình như đột nhiên hiểu ra điều gì đó, nụ cười trở nên có hàm ý sâu sắc. “Em có gì muốn nói?” Lục Chinh nhìn cậu ta với ánh mắt lạnh lùng. Tứ chi Hứa Trạch cứng đờ, vô thức lắc đầu “Không có ạ. Nhưng đối với chuyện này, thì một người đội trưởng như em cũng cần phải gánh một phần trách nhiệm” “Ha...” Lục Chinh cười lạnh, ánh mắt như băng, xen lẫn với sự tức giận là... ghen tuông. Lý Khuê thấy vậy, cười ha hả, “Thời buổi này, còn có vụ giành nhau để chịu phạt hả?” Chu Dân cười nhạt, “Thế nào, còn muốn làm một đôi uyên ương khổ mệnh à?” Lời này vừa nói ra, bầu không khí vừa mới trở nên dễ thở hơn lại đóng băng lần nữa. Ánh mắt Đàm Hi lạnh xuống. Hứa Trạch nhíu mày, cơ mặt cứng ngắc. Có trời biết, cậu ta và Đàm Hi ngoài là partner ra thì chẳng còn quan hệ gì cả. Lại còn uyên ương nữa... Chu Dân nói xong đã cảm thấy có gì đó không ổn, thấy phản ứng mọi người là lạ, nhất là cái người ngồi ở vị trí đầu kia, sắc mặt đã khó chịu đến không thể tả nổi. Chu Dân thầm kêu tiều rồi, cái miệng thối này của anh ta... Hận đến nổi muốn và cho mình một cái. Dưới bàn, Phó Kiểu nhéo anh một cái. Sự ăn ý sau bao năm làm việc chung khiến cho Chu Dân hiểu liền, tuy không rõ xảy ra chuyện gì, nhưng kịp thời nói xin lỗi tuyệt đối sẽ không sai. “À... Tôi chỉ nói đùa thôi...” Vừa dứt lời, liền nghe Đàm Hi lên tiếng “Huấn luyện viên phải biết rằng, cơm có thể ăn bừa, nhưng lời nói không thể nói bừa được.” Sắc mặt Chu Dân ngượng ngùng, cái mặt già nua nóng như lửa. Vẻ mặt Lục Chinh có chút dịu xuống, ánh mắt sắc bén nhìn thẳng về Hứa Trạch “Em muốn chịu phạt ư?” “Em có trách nhiệm.” “Được, vậy thì mỗi người về viết 3000 chữ kiểm điểm nộp lên.” “Không chịu?” Đàm Hi và Hứa Trạch nhìn nhau, “Không ạ.” Chỉ 3000 chữ thổi mà, dễ dàng hơn tưởng tượng nhiều, hai người đột nhiên cảm thấy gánh nặng trên vai bỗng nhiên không còn. “Đừng vui mừng quá sớm.” Thời Cảnh đột nhiên lên tiếng, “Kiểm điểm cũng có yêu cầu, không phải tùy tiện viết vài chữ là có thể đối phó qua chuyện được.” “?” “Nhận biết phải sâu sắc, thái độ phải thành khẩn, biết chọn lọc từ ngữ, lời văn phải chân thành. Nói tóm lại, kiểm điểm là việc vô cùng nghiêm túc! Hai em rõ chưa?” Đàm Hi gật đầu. Hứa Trạch “Rõ.” “Được rồi, về đi, ngày mai nộp lên.” Đợi hai người đi rồi, Chu Dân đứng lên, cúi người xuống rất sâu “Xin lỗi, lúc nãy tôi... lỡ lời.” Vừa nói, ánh mắt vừa nhìn về phía Lục Chinh. Lục Chinh không có biểu hiện gì. Thời Cảnh đứng dậy làm dịu bầu không khí, nói đôi ba cầu giảng hòa, chuyện này mới bỏ qua. Lục Chinh “Tôi xử lý như vậy, mọi người có ý kiến gì có thể nói ra.” Thời Cảnh “Tôi tán thành. Nếu không thích hợp xử phạt nặng, thì phạt nhẹ nhưng ý cảnh cáo lớn, để họ biết mà nhớ kỹ.” Phó Kiều “Không có ý kiến.” Chu Dân và Lý Khuê đương nhiên cũng sẽ không nói gì. Lục Chinh xử lý như vậy không hề sai sót. “Đàm Hi và Hứa Trạch hoàn toàn là hai phong cách khác nhau, có thể ở chung một chỗ cũng là kỳ tích...” Lý Khuê vuốt cằm, lẩm bẩm nói. Mấy người lại tiếp tục bàn luận về kế hoạch huấn luyện tiếp theo, nửa tiếng sau mới giải tán. Ra khỏi cửa, Chu Dân gọi Phó Kiêu, “Lúc nãy là sao vậy?” “Hü?” “Đừng giả khờ, lúc mà... khụ... uyên ương...” Nét mặt Phố Kiêu trầm xuống “Giữ cái miệng của cậu đi.” “Tôi chẳng phải chỉ đùa thôi sao...” “Có những chuyện đùa không thể nói được, cậu mới biết ngày đầu tiên à?” Chu Dân lúng túng sở mũi một cái, “Chẳng phải do tôi thấy thấy đôi trai gái trẻ, trai tài gái sắc, lại bảo vệ lẫn nhau nên mới tiện mồm nói vậy thôi sao.” “Chuyện vô căn cứ, cậu đừng nói lăng nhăng!” Trong mắt Phó Kiêu hiện lên sự phẫn nộ. “Tôi nói Đàm Hi mà, cậu kích động làm gì?! Ai biết cô ấy sau này có đến với Hứa Trạch không?” “Không thể!” “Sao không thể nào? Tôi nói cậu này...” “Cô ấy có bạn trai rồi.” pc... Chu Dân sững sờ ngay tại chỗ, ánh mắt kinh ngạc. Phó Kiêu đột nhiên im miệng, liếc mắt qua chỗ khác. “Hả... Lão Phó, cậu sao vậy?” Chu Dân trên dưới trái phải quan sát anh ta một lượt, “Sao cậu biết Đàm Hi có bạn trai?” “Ngậm miệng.” “Chậc chậc, không thành thực nha! Tuyệt đối có chuyện giấu giếm.” Bạn bè lâu năm, Chu Dân còn không hiểu anh ta sao? “Giấu giếm cái gì?” Lý Khuê đi qua chỗ hai người ngồi, nụ cười rạng ngời nhưng nhanh chóng cảm thấy bầu không khí sai sai, mỉm cười hỏi, “Hai cậu làm sao thế?” Ánh mắt Chu Dân trầm xuống, “Lão Phó nói, Đàm Hi có bạn trai.” “Hử?” Lý Khuê không hiểu, “Tình cảm của người ta có liên quan gì đến chúng ta?” “Đúng vậy, có liên quan gì đến chúng ta chứ?” Chu Dân liền lặp lại, cứ luôn nhìn vào Phó Kiều với ý tứ không rõ. “Cái gì với cái gì đây?” Dây thần kinh của Lý Khuê dày hơn người thường, đến giờ còn chưa hiểu. “Lão Phó”, Chu Dân cắn răng, “Có phải cậu với Đàm...” “Là Lôi Thần.” “Hả?” “Cái gì?” Phó Kiểu nhìn hai người với ánh mắt sâu thẳm, nói từng chữ một “Bạn trai của Đàm Hi, là Lôi Thần.”
đàm hi lục chinh